Tôi vẫn còn nhớ cái ngày hôm ấy, tôi lật đật chạy ra cửa, còn bạn thì mải miết đạp xe quay trở lại chỉ để hỏi tôi vẻn vẹn một câu: “Ấy tên là gì thế?”
Tôi lơ ngơ không kịp trả lời, nhưng ánh mắt bạn nhìn tôi khi đó, tôi chưa từng gặp lại ở một ai khác.
Đã 4 năm kể từ lần đầu tiên và cũng là lần cuối tôi và bạn gặp nhau.
Cuộc sống quá buồn tẻ của một sinh viên năm nhất đã khiến tôi muốn được thay đổi mình, tôi đi tìm một công việc.
Hà Nội khi đó với tôi là những điều vô cùng lạ lẫm, tôi tự hỏi tại sao Hà Nội lại buồn sầu hơn là tôi nghĩ ? Đâu rồi Hà Nội trong những bài hát mà tôi nghe thuở còn thơ, đâu rồi Hà Nội nhộn nhịp và đầy sắc màu trong những giấc mơ ngày Giáp Tết.
Tôi xa lạ và quẩn quanh trong một góc phố đầy bụi bặm.
Ngày đầu tiên đến cái văn phòng gia sư ấy, tôi vừa lo lắng vừa cố tỏ ra mình mạnh mẽ để lấp đầy cảm giác bất an. Tôi theo người dẫn đường một con người có vẻ ngoài già dặn, phong trần dù chỉ hơn tôi vài tuổi.
Khi tôi bước vào căn nhà mà tôi sắp trở thành gia sư cho con trai họ, tôi gặp bạn, người con trai với vóc dáng thư sinh, nước da ngăm. Tôi chẳng chú ý nhiều đến bạn, bởi sự căng thẳng của những gì mới lạ diễn ra trước mắt, bởi lời nói của người phụ nữ lanh lảnh trong căn nhà 4 tầng lạnh lẽo ấy.
Ánh mắt bạn dường như run sợ khi gặp người đưa đường đi cùng với tôi, khi bạn nhận tiền từ tay người phụ nữ. Tôi hiểu điều gì đang xảy ra khi nhìn hắn hằn học và vết sẹo trên cổ hắn dường như đổi màu.
Tôi bất giác cảm thấy thương cho mình và cho cả bạn, những sinh viên non nớt vừa mới ra đời gặp phải những trắc trở đầu tiên.
Và không hiểu sao, ngay lần gặp đầu tiên, tôi cảm nhận được từ bạn một mối thiện cảm tự nhiên. Bạn trao cho tôi quyển sách bạn đã dùng để dạy học cho cậu bé học sinh, không quên cười trấn an tôi dù lòng bạn cũng đang sợ hãi.
Bạn bước ra cửa, trong lòng tôi bỗng có cảm giác nuối tiếc vô cớ.
Rồi bỗng nhiên vài phút sau, dường như chiến thắng nỗi sợ hãi trong phút chốc bạn đạp xe ngược trở lại, bạn gọi tôi thật lớn và hỏi « Ấy tên là gì thế ? ». Tôi lật đật chạy ra ngoài, để nhìn bạn gần hơn, nhưng khi tôi chưa kịp trả lời, người đàn ông phía sau chạy đuổi theo tôi khiến cho bạn hoảng sợ.
Tôi không thể quên được ánh mắt bạn lúc đó.
Tôi chỉ biết, bạn học trường Thương Mại, và giờ này chắc hắn bạn đã là một người đàn ông trưởng thành, bạn đã khác xưa nhiều lắm. Chúng ta sẽ thay đổi rất nhiều sau 8 năm phải không ?
Người ta bảo trên đời có tình yêu sét đánh, tôi không biết gọi tôi và bạn là gì. Nhưng nếu gặp lại, liệu tôi có thể nhận ra bạn, chỉ qua ánh mắt đó không ?
Trả lời