1.01. Bruno Mars - When I Was Your Man
Vì tình yêu mong manh tôi chẳng thể giữ cho em đi đến suốt đời này.
Tôi đã quen một khoảng trời không có em mệt mỏi chênh vênh, quen rồi những bước chân lang thang một mình không ai bỗng nhớ, tê tái những phút giây vui - buồn rồi nhận ra rằng thời gian trôi quá nhanh mà có khi ta không kịp níu về.
Đó là khoảnh khắc khi tôi chìm vào ảo tưởng rồi chợt nhận ra hạnh phúc dành cho em quá đỗi mong manh, tôi ước nguyện được hy sinh một lần nữa cho tình yêu hay cho một người xa lạ nào đó để tôi được trở lại nơi những chân thành của tình yêu. Thời gian mang người cũ đi xa rồi lại mang người mới đến, có khi người mới không thuộc về mình hay dành cho mình nhưng vẫn cảm nhận được một cảm giác ấm áp lạ thường, đó phải chăng là định mệnh hay chỉ là những mảnh ghép thoáng qua,để cho tôi rồi vẫn âm thầm những hy vọng mong manh.
Tháng tư về.
Để tôi lau khô những giọt nước mắt đắng sau mùa bão tố, lau khô những giả dối ngọt ngào mà ai đó đã dành tặng cho riêng mình, tôi không trách cứ và cũng không dỗi hờn nữa vì tôi hiểu đó chỉ là những hạnh phúc chỉ ngang qua cuộc đời, và có những con người chỉ ngang qua đời một lần duy nhất và không trở lại, tôi nắm giữ những kỷ niệm như nắm giữ những hẹn ước lung linh và tự nhủ rằng ta đã sống vui tươi cho dù có những bước chân ra đi, những bước chân không quay lại và những xa cách mòn mỏi thì tôi vẫn còn yêu em.
Cuộc sống vẫn hối hả tấp nập, thời gian giúp ta biết quý trọng hơn những giây phút ngọt ngào ngắn ngủi mà ta vô tình có. Tôi vẫn thường trốn mình trong những nỗi nhớ đã qua, trong những hoài niệm xưa qua dòng chảy thời gian, vẫn mỉm cười mình không còn đau nữa. Nhưng sự thật không phải thế, tôi vẫn khờ dại ngay cả trong yêu thương, tôi yêu sự nhẹ nhàng của một hình bóng, yêu cách mà người ta quan tâm lo lắng cho tình nhân và đơn giản là chỉ yêu thôi!
Tháng tư về
Tôi cô đơn với một khoảng trời cho riêng tôi, một khoảng trời với nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng, bao nhiêu vẫn cứ đợi ai loang theo áng chiều muộn cũng chỉ để tìm kiếm một chút yêu thương mong manh từ ai đó, tìm kiếm một tình yêu trống vắng cả những nụ hôn say đắm, một tình yêu của hai trái tim xa lạ, bây giờ vẫn thế và có khi mai sau rồi vẫn thế, một tình yêu vừa đủ.
Tôi nhặt nhạnh những con chữ yêu thương nồng nàn nơi người mà có khi những điều đó không dành cho em mà dành cho một người khác, để tự an ủi mình rằng mình cũng đang hạnh phúc, tôi cũng chẳng mong chờ người quay lại khi khoảng cách giữa hai tâm hồn chỉ rất gần mà cũng chẳng thể bước nổi qua nhau.
Tháng tư - Mùa yêu
Và tôi đang chở những nhớ thương về bên kia bờ hạnh phúc... cho người tình lỡ!
2.02. Busker Busker - Cherry Blossom EndingTôi đã quen một khoảng trời không có em mệt mỏi chênh vênh, quen rồi những bước chân lang thang một mình không ai bỗng nhớ, tê tái những phút giây vui - buồn rồi nhận ra rằng thời gian trôi quá nhanh mà có khi ta không kịp níu về.
Đó là khoảnh khắc khi tôi chìm vào ảo tưởng rồi chợt nhận ra hạnh phúc dành cho em quá đỗi mong manh, tôi ước nguyện được hy sinh một lần nữa cho tình yêu hay cho một người xa lạ nào đó để tôi được trở lại nơi những chân thành của tình yêu. Thời gian mang người cũ đi xa rồi lại mang người mới đến, có khi người mới không thuộc về mình hay dành cho mình nhưng vẫn cảm nhận được một cảm giác ấm áp lạ thường, đó phải chăng là định mệnh hay chỉ là những mảnh ghép thoáng qua,để cho tôi rồi vẫn âm thầm những hy vọng mong manh.
Tháng tư về.
Để tôi lau khô những giọt nước mắt đắng sau mùa bão tố, lau khô những giả dối ngọt ngào mà ai đó đã dành tặng cho riêng mình, tôi không trách cứ và cũng không dỗi hờn nữa vì tôi hiểu đó chỉ là những hạnh phúc chỉ ngang qua cuộc đời, và có những con người chỉ ngang qua đời một lần duy nhất và không trở lại, tôi nắm giữ những kỷ niệm như nắm giữ những hẹn ước lung linh và tự nhủ rằng ta đã sống vui tươi cho dù có những bước chân ra đi, những bước chân không quay lại và những xa cách mòn mỏi thì tôi vẫn còn yêu em.
Cuộc sống vẫn hối hả tấp nập, thời gian giúp ta biết quý trọng hơn những giây phút ngọt ngào ngắn ngủi mà ta vô tình có. Tôi vẫn thường trốn mình trong những nỗi nhớ đã qua, trong những hoài niệm xưa qua dòng chảy thời gian, vẫn mỉm cười mình không còn đau nữa. Nhưng sự thật không phải thế, tôi vẫn khờ dại ngay cả trong yêu thương, tôi yêu sự nhẹ nhàng của một hình bóng, yêu cách mà người ta quan tâm lo lắng cho tình nhân và đơn giản là chỉ yêu thôi!
Tháng tư về
Tôi cô đơn với một khoảng trời cho riêng tôi, một khoảng trời với nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng, bao nhiêu vẫn cứ đợi ai loang theo áng chiều muộn cũng chỉ để tìm kiếm một chút yêu thương mong manh từ ai đó, tìm kiếm một tình yêu trống vắng cả những nụ hôn say đắm, một tình yêu của hai trái tim xa lạ, bây giờ vẫn thế và có khi mai sau rồi vẫn thế, một tình yêu vừa đủ.
Tôi nhặt nhạnh những con chữ yêu thương nồng nàn nơi người mà có khi những điều đó không dành cho em mà dành cho một người khác, để tự an ủi mình rằng mình cũng đang hạnh phúc, tôi cũng chẳng mong chờ người quay lại khi khoảng cách giữa hai tâm hồn chỉ rất gần mà cũng chẳng thể bước nổi qua nhau.
Tháng tư - Mùa yêu
Và tôi đang chở những nhớ thương về bên kia bờ hạnh phúc... cho người tình lỡ!
Vậy là cũng gần tròn 1 năm rồi phải không em, 1 năm mà em đã buông tay anh, 1 năm mà anh phải sống trong những nhớ thương và những day dứt. Đã không còn những lúc anh buồn để em chạy đến bên anh nữa rồi, anh biết đó là qui luật của cuộc sống và anh đang phải trải qua nó. Biết bao lần anh đã ghé qua những nơi chất chứa kỉ niệm của 2 ta. Vẫn là nơi ấy, vấn chiếc đu ấy, vẫn là những chiếc xe bus ấy nhưng hình ảnh em thì đã mãi xa, đã không còn nữa. chỉ biết mỉm cười và rồi nhận ra rằng em đã không còn là của anh. Nếu em có nghe được những lời tâm sự chân thật từ đáy lòng anh thì hãy nở nụ cười thật tươi em nhé, đừng khóc hay nghĩ về anh, hãy sống thật vui và thật hạnh phúc...Em nhé!
3.03. Connor Reeves - EarthboundBiết là em sẽ không bao giờ đọc những dòng này, dù em cũng là dân IT như anh nhưng em không dùng FB hay Blog gì hết, em cũng không online để đọc những cái tương tự như thế này, nhưng tự nhiên ngủ không được, muốn gửi cho em đôi lời, ít nhất là cũng nói ra được.
Đã hơn 18 tháng kể từ ngày mình xa nhau, mặc dù anh đã cố đến với nhiều cô gái, nhưng ngẫm lại thì anh thấy người ta cũng chỉ là lấp chỗ trống.
Anh không đẹp trai, không tài giỏi... nhưng vẫn có nhiều người thích anh. Và anh sợ phải làm người khác tổn thương vậy mà anh cũng đã mấy lần làm vậy. Nhiều khi anh còn không tin mình có thể làm được điều đó nữa.
Nhưng mà thôi, anh cứ nghĩ lúc em đến với anh, mình yêu nhau nhiều như thế, mình vì nhau nhiều như thế mà mình vẫn còn bỏ nhau được (Ai cũng giữ cái cho mình một điều riêng, lẽ đúng của mình) thì những tình cảm kia có chắc là sẽ mãi mãi không? Anh sợ lắm em à. Ai cũng nói là sẽ không làm tổn thương… nhưng anh không tin đâu, vì chính anh khi yêu em chắc cũng không nghĩ là có một ngày mình sẽ rời xa nhau! Thế mà mình vẫn xa nhau đó thôi.
Anh ước gì em đã làm gì có lỗi với anh, như là ngoại tình với ai đó khi đang yêu anh, hay là coi thường gia đình anh, hay là phá hỏng sự nghiệp của anh… Nhưng không, em không hề có một hành động nào như thế cả, tất cả những gì xảy ra em nghĩ là anh đã cư xử không sai. Em đâu có hiểu tại sao anh lại nói ra điều đó… Nhiều khi anh muốn chạy về một chốn nào đó không ai biết ai để khóc thật to nhưng anh đã không làm được, mỗi khi nhớ về em anh lại muốn như vậy và bây giờ thì anh đã quen rồi.
Trả lại cho em tình yêu rách nát, anh đi tìm hạnh phúc của riêng anh...
Nghĩ về em anh nghĩ rằng anh muốn quay lại với em, nhưng liệu rằng em có muốn như vậy, tình cảm của em có còn dành cho anh. Và lòng bao dung của anh có thể lớn hơn bất cứ ai nhưng cũng có một giới hạn và có lẽ cũng không đủ lớn nếu em làm như vậy với anh thêm một lần nữa.
Những khi nhớ về em, nghĩ về em anh chỉ biết lấy bài nhạc của hai đứa ra, những kỉ vật, kỉ niệm ra rồi ngồi thẫn thờ và buồn.
Em chẳng có gì, anh cũng chẳng có gì, đến với nhau không chút toan tính suy nghĩ. Và mình hi sinh cho nhau rất nhiều, đến suốt cuộc đời này anh cũng sẽ không quên những điều đó và anh tin là em đã và cũng sẽ không quên những gì mình đã làm vì nhau - những gì mà bây giờ nghĩ lại anh vẫn thấy ngạc nhiên là em có thể làm như thế. Và anh có thể nói ra lời chia tay đó.
Em hết yêu anh rồi, anh chắc là như thế. Anh chỉ đang cố níu kéo chút hình ảnh quá khứ của nhau để an ủi cho tình yêu rách nát anh vừa đánh rơi.
Vẫn biết cánh cửa này đóng lại là cánh cửa khác mở ra, có thể việc mình xa nhau là cơ hội để mỗi người tìm được hạnh phúc của mình nhưng em sẽ chẳng bao giờ cầu chúc cho anh hạnh phúc đâu. Đó là suy nghĩ thực của con người thực, không sống trên mây để mà mang suy nghĩ của những thiên thần.
Hận em một điều, vì em mà anh không thể gạt bỏ suy nghĩ nghi ngờ về 2 chữ "hạnh phúc" ra khỏi đầu. Em cứ day dứt, đa nghi, suy nghĩ hoài và mãi rồi cảm thấy mệt mỏi lắm.
Thôi, trả lại cho em tình yêu rách nát, anh đi tìm hạnh phúc của riêng anh.
4.04. Daniel Bedingfield - If You're Not The OneĐã hơn 18 tháng kể từ ngày mình xa nhau, mặc dù anh đã cố đến với nhiều cô gái, nhưng ngẫm lại thì anh thấy người ta cũng chỉ là lấp chỗ trống.
Anh không đẹp trai, không tài giỏi... nhưng vẫn có nhiều người thích anh. Và anh sợ phải làm người khác tổn thương vậy mà anh cũng đã mấy lần làm vậy. Nhiều khi anh còn không tin mình có thể làm được điều đó nữa.
Nhưng mà thôi, anh cứ nghĩ lúc em đến với anh, mình yêu nhau nhiều như thế, mình vì nhau nhiều như thế mà mình vẫn còn bỏ nhau được (Ai cũng giữ cái cho mình một điều riêng, lẽ đúng của mình) thì những tình cảm kia có chắc là sẽ mãi mãi không? Anh sợ lắm em à. Ai cũng nói là sẽ không làm tổn thương… nhưng anh không tin đâu, vì chính anh khi yêu em chắc cũng không nghĩ là có một ngày mình sẽ rời xa nhau! Thế mà mình vẫn xa nhau đó thôi.
Anh ước gì em đã làm gì có lỗi với anh, như là ngoại tình với ai đó khi đang yêu anh, hay là coi thường gia đình anh, hay là phá hỏng sự nghiệp của anh… Nhưng không, em không hề có một hành động nào như thế cả, tất cả những gì xảy ra em nghĩ là anh đã cư xử không sai. Em đâu có hiểu tại sao anh lại nói ra điều đó… Nhiều khi anh muốn chạy về một chốn nào đó không ai biết ai để khóc thật to nhưng anh đã không làm được, mỗi khi nhớ về em anh lại muốn như vậy và bây giờ thì anh đã quen rồi.
Trả lại cho em tình yêu rách nát, anh đi tìm hạnh phúc của riêng anh...
Nghĩ về em anh nghĩ rằng anh muốn quay lại với em, nhưng liệu rằng em có muốn như vậy, tình cảm của em có còn dành cho anh. Và lòng bao dung của anh có thể lớn hơn bất cứ ai nhưng cũng có một giới hạn và có lẽ cũng không đủ lớn nếu em làm như vậy với anh thêm một lần nữa.
Những khi nhớ về em, nghĩ về em anh chỉ biết lấy bài nhạc của hai đứa ra, những kỉ vật, kỉ niệm ra rồi ngồi thẫn thờ và buồn.
Em chẳng có gì, anh cũng chẳng có gì, đến với nhau không chút toan tính suy nghĩ. Và mình hi sinh cho nhau rất nhiều, đến suốt cuộc đời này anh cũng sẽ không quên những điều đó và anh tin là em đã và cũng sẽ không quên những gì mình đã làm vì nhau - những gì mà bây giờ nghĩ lại anh vẫn thấy ngạc nhiên là em có thể làm như thế. Và anh có thể nói ra lời chia tay đó.
Em hết yêu anh rồi, anh chắc là như thế. Anh chỉ đang cố níu kéo chút hình ảnh quá khứ của nhau để an ủi cho tình yêu rách nát anh vừa đánh rơi.
Vẫn biết cánh cửa này đóng lại là cánh cửa khác mở ra, có thể việc mình xa nhau là cơ hội để mỗi người tìm được hạnh phúc của mình nhưng em sẽ chẳng bao giờ cầu chúc cho anh hạnh phúc đâu. Đó là suy nghĩ thực của con người thực, không sống trên mây để mà mang suy nghĩ của những thiên thần.
Hận em một điều, vì em mà anh không thể gạt bỏ suy nghĩ nghi ngờ về 2 chữ "hạnh phúc" ra khỏi đầu. Em cứ day dứt, đa nghi, suy nghĩ hoài và mãi rồi cảm thấy mệt mỏi lắm.
Thôi, trả lại cho em tình yêu rách nát, anh đi tìm hạnh phúc của riêng anh.
Thời gian trôi thật mau! ngày em đi cũng đã 1 năm rồi đó nhỉ! nhanh thật đó, không biết giờ em có còn ngồi dưới ghế đá sân trường nghe nhạc không vậy! chắc là không đâu nữa đâu nhỉ! vì giờ em đã không phải 1 mình bước trên con đường ấy nữa rồi! cũng không phải là a bên cạnh mà là 1 người nào đó khác. Tuy xa nhau nhưng a vẫn rất vui, rất hạnh phúc khi biết e bên phương trời ấy hạnh phúc! không biết nói gì! a chỉ luôn cầu chúc e được hạnh phúc bên người e đã chọn nha! chúc e nghe nhạc vui vẻ nha! Nghe mãi bài hát lần đầu tiên mình đã nghe mà a thấy thật hạnh phúc làm sao!
5.05. Luther Vandross - Dance With My FatherBố à! Con là đứa con gái ngốc nghếch của bố đây. Đến bây giờ con vẫn không thể tin bố đã ra đi, xa mẹ, xa các con, các cháu mãi mãi. Chỉ cách đây 1 tuần thôi, con vẫn nghe tiếng nói động viên của bố, những lời căn dặn ân cần của bố dành cho những đứa con, đứa cháu bé bỏng. Vậy mà giờ đây…….
Con vẫn không thể tin cái ngày khủng khiếp đó, cái ngày con nhận được cú điện thoại mà khi nhấc máy lên con đã linh cảm điều gì đó không hay đang xảy đến, một cảm giác bất an, hụt hẫng như cảm giác sắp mất đi một điều gì đó rất quý báu, rồi hung tin khủng khiếp đã đến, lòng con chới với, con không định hình được mình đang ở đâu nữa, con cố la hét để hi vọng, để cố chấn an mình rằng đó chỉ là “ cơn ác mộng” khủng khiếp thôi, rồi nó sẽ qua đi nhanh chóng thôi… Nhưng rồi con nhận ra đó không phải là ác mộng, đó đang là thực tại, thật khủng khiếp… Con đã mất bố mãi mãi rồi bố ơi!
Từ khi con được sinh ra, lớn lên, rồi trưởng thành thời gian ở bên gia đình mình là những thời gian con cảm thấy hạnh phúc và êm đềm nhất. Nơi đó có người cha quyết đoán, dạy bảo con đến nơi đến chốn những bài học khắc cốt ghi tâm. Nơi đó có người mẹ dịu dàng, vỗ về chăm sóc đàn con thật chu đáo. Nơi có các chị và em trai luôn bảo ban, bao bọc và dành hết tình yêu thương cho nhau. Để rồi đến tuổi lập gia đình, có những khi bế tắc con lại nhớ lại những khung trời yêu thương mà gia đình ta đã dành cho nhau, để giúp con bình tâm vượt qua những khó khăn, thử thách.
Nhưng hơn ai hết, bố là người hiểu rất rõ tính cách của từng đứa con yêu quý của bố. Bố hiểu con và thương con nhất vì con là đứa kém cỏi, ít nói và dễ cảm xúc nhất nhà, bố biết con là người sống nội tâm nên rất nhiều cảm xúc không mạnh mẽ như các chị, các em nên lúc nào bố cũng ưu tiên con hơn hết. Bố cũng biết, từ nhỏ tới bây giờ dù việc lớn việc nhỏ con đều tâm sự, chia sẻ, rồi hỏi ý kiến, tham vấn, đôi khi nhờ sự định hướng, quyết định của bố về những việc quan trọng. Bố dành hết cả cuộc đời lo lắng, chăm sóc cho gia đình, cho chúng con. Vậy mà, Chúng con vẫn chưa một lần phụng dưỡng, báo đáp công sinh thành của bố. Bây giờ không còn bố nữa con sẽ phải làm thế nào đây? Mẹ cần bố, các con cần bố, các cháu cần bố… bố ơi.
Bố ơi! Có một điều từ rất lâu rồi con rất muốn nói với bố nhưng con đã không đủ can đảm để nói, con rất hi vọng ở bên kia bố có thể nghe và hiểu được cảm xúc của đứa con gái bé bỏng của bố, rằng : “Con xin lỗi bố! Con xin lỗi về tất cả những điều con đã làm bố giận, bố buồn, làm bố lo lắng và không yên tâm về con.Xin bố hãy thanh thản ra đi và luôn mang bình an đến cho Mẹ, cho các con và các cháu Bố nhé! Chúng con tin ở đâu đó Bố vẫn dõi theo những bước đường chúng con đi và cảm thấy an lòng với những đứa con bé bỏng của Bố ngày một khôn lớn, trưởng thành. Xin Bố hãy tiếp thêm nghị lực, tiếp thêm nguồn năng lượng lớn giúp Mẹ, các con và các cháu làm tốt những điều mà Bố hằng mong muốn để Bố luôn tự hào về gia đình mình bố nhé! Chúng con yêu bố thật nhiều!
Anh chị gửi giúp em bài hát Dance with my father của cô Celine Dion tới bố em giúp em nhé. Em cảm ơn anh chị nhiều ạ.
6.06. Air Supply - All Out Of LoveCon vẫn không thể tin cái ngày khủng khiếp đó, cái ngày con nhận được cú điện thoại mà khi nhấc máy lên con đã linh cảm điều gì đó không hay đang xảy đến, một cảm giác bất an, hụt hẫng như cảm giác sắp mất đi một điều gì đó rất quý báu, rồi hung tin khủng khiếp đã đến, lòng con chới với, con không định hình được mình đang ở đâu nữa, con cố la hét để hi vọng, để cố chấn an mình rằng đó chỉ là “ cơn ác mộng” khủng khiếp thôi, rồi nó sẽ qua đi nhanh chóng thôi… Nhưng rồi con nhận ra đó không phải là ác mộng, đó đang là thực tại, thật khủng khiếp… Con đã mất bố mãi mãi rồi bố ơi!
Từ khi con được sinh ra, lớn lên, rồi trưởng thành thời gian ở bên gia đình mình là những thời gian con cảm thấy hạnh phúc và êm đềm nhất. Nơi đó có người cha quyết đoán, dạy bảo con đến nơi đến chốn những bài học khắc cốt ghi tâm. Nơi đó có người mẹ dịu dàng, vỗ về chăm sóc đàn con thật chu đáo. Nơi có các chị và em trai luôn bảo ban, bao bọc và dành hết tình yêu thương cho nhau. Để rồi đến tuổi lập gia đình, có những khi bế tắc con lại nhớ lại những khung trời yêu thương mà gia đình ta đã dành cho nhau, để giúp con bình tâm vượt qua những khó khăn, thử thách.
Nhưng hơn ai hết, bố là người hiểu rất rõ tính cách của từng đứa con yêu quý của bố. Bố hiểu con và thương con nhất vì con là đứa kém cỏi, ít nói và dễ cảm xúc nhất nhà, bố biết con là người sống nội tâm nên rất nhiều cảm xúc không mạnh mẽ như các chị, các em nên lúc nào bố cũng ưu tiên con hơn hết. Bố cũng biết, từ nhỏ tới bây giờ dù việc lớn việc nhỏ con đều tâm sự, chia sẻ, rồi hỏi ý kiến, tham vấn, đôi khi nhờ sự định hướng, quyết định của bố về những việc quan trọng. Bố dành hết cả cuộc đời lo lắng, chăm sóc cho gia đình, cho chúng con. Vậy mà, Chúng con vẫn chưa một lần phụng dưỡng, báo đáp công sinh thành của bố. Bây giờ không còn bố nữa con sẽ phải làm thế nào đây? Mẹ cần bố, các con cần bố, các cháu cần bố… bố ơi.
Bố ơi! Có một điều từ rất lâu rồi con rất muốn nói với bố nhưng con đã không đủ can đảm để nói, con rất hi vọng ở bên kia bố có thể nghe và hiểu được cảm xúc của đứa con gái bé bỏng của bố, rằng : “Con xin lỗi bố! Con xin lỗi về tất cả những điều con đã làm bố giận, bố buồn, làm bố lo lắng và không yên tâm về con.Xin bố hãy thanh thản ra đi và luôn mang bình an đến cho Mẹ, cho các con và các cháu Bố nhé! Chúng con tin ở đâu đó Bố vẫn dõi theo những bước đường chúng con đi và cảm thấy an lòng với những đứa con bé bỏng của Bố ngày một khôn lớn, trưởng thành. Xin Bố hãy tiếp thêm nghị lực, tiếp thêm nguồn năng lượng lớn giúp Mẹ, các con và các cháu làm tốt những điều mà Bố hằng mong muốn để Bố luôn tự hào về gia đình mình bố nhé! Chúng con yêu bố thật nhiều!
Anh chị gửi giúp em bài hát Dance with my father của cô Celine Dion tới bố em giúp em nhé. Em cảm ơn anh chị nhiều ạ.
Gửi lại đây tất cả, những vui buồn, đau khổ cả những giọt nước mắt mà chỉ những người trong cuộc mới thấu hiểu. Giờ tất cả có lẽ là quá khứ mất rồi, chẳng còn hiện hữu nữa. Như người ta vẫn gọi là quá khứ ấy...
Cuộc sống là những vòng quay, đưa ta đi đâu, về đâu cũng chẳng biết nữa, ngay lúc này đây ta chẳng biết làm gì, không định hướng không niềm tin, chỉ bước đi theo vô thức. Có lẽ cảm xúc của ta làm ảnh hưởng đến rất nhiều người rồi. Nhưng có lẽ sẽ cố không vậy nữa đâu. Sẽ chôn chặt tất cả vào 1 ngăn kí ức của riêng ra, mình ta đau, mình ta vui, mình ta buồn. Nhiều khi ta rất muốn nói chuyện với ai đó, rất muốn... cái cảm giác nghẹn thở, lạc lõng. cô độc và tủi hờn như dần giết chết ta từng ngày, nhưng những lúc đó bên cạnh ta chẳng có ai cả, là tại ta không muốn chia sẻ đấy chứ. Nhưng hãy nói cho ta biết ta phải chia sẻ thế nào đây? ừ vậy thôi, lại giữ riêng cho mình ta vậy.
Viết cho anh 1 ngày cuối tháng 3...
người ta nói tháng 3 đẹp, tháng 3 của mùa hoa đất, của xà cừ rụng lá, cũng là tháng cảm nhận cái giao mùa rõ nhất... đẹp và với em cũng thật nhiều kí ức... mùa chia li... Chẳng biết viết thế nào cho những dòng cảm xúc bây giờ nữa cả. Hỗn độn vô cùng, đớn đau vô cùng, tủi hờn cũng chẳng ít.
Mình chia tay rồi đấy anh nhỉ, trong em vẫn tưởng đó không phải thật nữa, chỉ là mình lại cãi nhau như mọi khi thôi. Lại không nói chuyện 1 thời gian thôi, rồi em sẽ lại làm lành trước... Nhưng lần này thì không vậy nữa rồi anh nhỉ, tất cả giờ chỉ là trong tiềm thức mà thôi, nó ập đến bóp nghẹn trái tim em không từ nào kể siết. Đến nhẹ như gió và đi cũng nhẹ như gió, nhưng gió làm em đau và cũng làm nước mắt em không ngừng chảy...
Nhưng những gì em muốn nói, muốn gửi lại đây là lời cảm ơn vì anh đã đến mang cho em rất nhiều cảm xúc vui có, buồn có và nhiều điều khác nữa. Dạy em mạnh mẽ hơn, dạy em nghị lực hơn và điều quan trọng em dạy em trưởng thành từ trong đau đớn. Giờ chẳng còn ai bên cạnh nữa rồi, lười ăn cũng chẳng ai cáu chẳng ai quan tâm. Chẳng ai gặng hỏi lý do những lúc em buồn. Nói nhỏ nhé, những lúc em thái độ không nói ấy là để anh gặng hỏi đấy, rồi em sẽ nói ngày ý mà. hì hì. Sẽ 1 mình em bước, 1 mình em đối chọi với cuộc sống này nhưng em không gục đâu. chỉ là tạm thời em không ổn thôi. Em mạnh mẽ mà. :D.
Mong anh sống thật tốt, vui vẻ và hạnh phúc trên đường anh chọn, dù không có em ở bên, dù mệt mỏi hay chán nản nhưng mong anh hãy sống, yêu thương bản thân mình và những người khác nữa. Mong anh mạnh mẽ, đừng là nô lệ cho cuộc đời mà hay làm điều ngược lại nhé.
sắp sinh nhật em rồi đấy, em lại thêm 1 tuổi nữa rồi. Sẽ lớn hơn 1 tẹo, cao hơn 1 tẹo và trưởng thành hơn 1 tẹo, vậy nên đừng lo cho em gì cả. Hãy xóa em trong cuộc đời anh, chỉ để lại 1 phần kí ức đẹp mà thôi. Mọi năm em mong chờ đến ngày đó, ngày em vỡ òa vì hạnh phúc và năm nay em cũng đã mong nó đến nhường nào, sẽ hạnh phúc hơn vì có gia đình và cả anh nữa. Nhưng người ta đã nói càng hy vọng, mong đợi khi thất vọng càng lớn mà. Giờ em mong nó đừng đến hay không thì đừng tồn tại, đến làm gì khi bên em chẳng có ai cả, xa gia đình bạn bè và vừa chia tay. Đến chỉ càng làm em tủi hờn thêm mà thôi. Nhưng cũng thầm cảm ơn rằng em sẽ có thêm nghị lực mới để bước tiếp cuộc sống này. Vậy nên đừng lo nhé, em ổn mà. :)
Chắc có lẽ sẽ là cái note cuối cùng em viết cho anh thấy, anh biết những cảm xúc của mình. Sau sẽ là chỉ mình em thôi. gửi lại đây tất cả tình yêu, niềm thương nhớ...
em sẽ ổn và anh cũng sẽ ổn nhé! :)
....
Mưa Hà Nội buồn và lạnh...
Anh chị thân! nhờ anh chị gửi giúp đến người ấy bài hát all out of love cùng với lời nhắn em sẽ ổn, sẽ bay thật cao với những ước mơ, anh cũng thế nhé!!! đây cũng là món quà sinh nhật em tự tặng mình...
7.07. Epik High & Lee Hi - It's ColdCuộc sống là những vòng quay, đưa ta đi đâu, về đâu cũng chẳng biết nữa, ngay lúc này đây ta chẳng biết làm gì, không định hướng không niềm tin, chỉ bước đi theo vô thức. Có lẽ cảm xúc của ta làm ảnh hưởng đến rất nhiều người rồi. Nhưng có lẽ sẽ cố không vậy nữa đâu. Sẽ chôn chặt tất cả vào 1 ngăn kí ức của riêng ra, mình ta đau, mình ta vui, mình ta buồn. Nhiều khi ta rất muốn nói chuyện với ai đó, rất muốn... cái cảm giác nghẹn thở, lạc lõng. cô độc và tủi hờn như dần giết chết ta từng ngày, nhưng những lúc đó bên cạnh ta chẳng có ai cả, là tại ta không muốn chia sẻ đấy chứ. Nhưng hãy nói cho ta biết ta phải chia sẻ thế nào đây? ừ vậy thôi, lại giữ riêng cho mình ta vậy.
Viết cho anh 1 ngày cuối tháng 3...
người ta nói tháng 3 đẹp, tháng 3 của mùa hoa đất, của xà cừ rụng lá, cũng là tháng cảm nhận cái giao mùa rõ nhất... đẹp và với em cũng thật nhiều kí ức... mùa chia li... Chẳng biết viết thế nào cho những dòng cảm xúc bây giờ nữa cả. Hỗn độn vô cùng, đớn đau vô cùng, tủi hờn cũng chẳng ít.
Mình chia tay rồi đấy anh nhỉ, trong em vẫn tưởng đó không phải thật nữa, chỉ là mình lại cãi nhau như mọi khi thôi. Lại không nói chuyện 1 thời gian thôi, rồi em sẽ lại làm lành trước... Nhưng lần này thì không vậy nữa rồi anh nhỉ, tất cả giờ chỉ là trong tiềm thức mà thôi, nó ập đến bóp nghẹn trái tim em không từ nào kể siết. Đến nhẹ như gió và đi cũng nhẹ như gió, nhưng gió làm em đau và cũng làm nước mắt em không ngừng chảy...
Nhưng những gì em muốn nói, muốn gửi lại đây là lời cảm ơn vì anh đã đến mang cho em rất nhiều cảm xúc vui có, buồn có và nhiều điều khác nữa. Dạy em mạnh mẽ hơn, dạy em nghị lực hơn và điều quan trọng em dạy em trưởng thành từ trong đau đớn. Giờ chẳng còn ai bên cạnh nữa rồi, lười ăn cũng chẳng ai cáu chẳng ai quan tâm. Chẳng ai gặng hỏi lý do những lúc em buồn. Nói nhỏ nhé, những lúc em thái độ không nói ấy là để anh gặng hỏi đấy, rồi em sẽ nói ngày ý mà. hì hì. Sẽ 1 mình em bước, 1 mình em đối chọi với cuộc sống này nhưng em không gục đâu. chỉ là tạm thời em không ổn thôi. Em mạnh mẽ mà. :D.
Mong anh sống thật tốt, vui vẻ và hạnh phúc trên đường anh chọn, dù không có em ở bên, dù mệt mỏi hay chán nản nhưng mong anh hãy sống, yêu thương bản thân mình và những người khác nữa. Mong anh mạnh mẽ, đừng là nô lệ cho cuộc đời mà hay làm điều ngược lại nhé.
sắp sinh nhật em rồi đấy, em lại thêm 1 tuổi nữa rồi. Sẽ lớn hơn 1 tẹo, cao hơn 1 tẹo và trưởng thành hơn 1 tẹo, vậy nên đừng lo cho em gì cả. Hãy xóa em trong cuộc đời anh, chỉ để lại 1 phần kí ức đẹp mà thôi. Mọi năm em mong chờ đến ngày đó, ngày em vỡ òa vì hạnh phúc và năm nay em cũng đã mong nó đến nhường nào, sẽ hạnh phúc hơn vì có gia đình và cả anh nữa. Nhưng người ta đã nói càng hy vọng, mong đợi khi thất vọng càng lớn mà. Giờ em mong nó đừng đến hay không thì đừng tồn tại, đến làm gì khi bên em chẳng có ai cả, xa gia đình bạn bè và vừa chia tay. Đến chỉ càng làm em tủi hờn thêm mà thôi. Nhưng cũng thầm cảm ơn rằng em sẽ có thêm nghị lực mới để bước tiếp cuộc sống này. Vậy nên đừng lo nhé, em ổn mà. :)
Chắc có lẽ sẽ là cái note cuối cùng em viết cho anh thấy, anh biết những cảm xúc của mình. Sau sẽ là chỉ mình em thôi. gửi lại đây tất cả tình yêu, niềm thương nhớ...
em sẽ ổn và anh cũng sẽ ổn nhé! :)
....
Mưa Hà Nội buồn và lạnh...
Anh chị thân! nhờ anh chị gửi giúp đến người ấy bài hát all out of love cùng với lời nhắn em sẽ ổn, sẽ bay thật cao với những ước mơ, anh cũng thế nhé!!! đây cũng là món quà sinh nhật em tự tặng mình...
Thích và yêu là hai từ hoàn toàn khác nhau. Đối với tôi, thích một ai đó có nghĩa là mình thích những ưu điểm nối trội của người ấy. Còn yêu một ai đó, có nghĩa là mình yêu ưu điểm của người ấy và chấp nhận cả những nhược điểm của người ấy. Hai người thích nhau, đôi khi họ cảm giác không hợp nhau và thỉnh thoảng họ cảm thấy không thoải mái khi ở bên cạnh nhau. Hai người yêu nhau là khi họ cảm thấy hạnh phúc khi ở bên nhau, thoải mái khi ở cạnh nhau, và thấy nhớ về nhau cho dù họ đang ở gần bên nhau hay đang ở xa nhau. Đối với anh, tôi chỉ thích và mến anh chứ chưa hề yêu anh. Tôi đã nói ngay từ những giây phút đầu. Tôi đã nhá đèn đỏ để anh không rơi vào tình cảm của tôi nhưng anh phớt lờ đi. Anh cho rằng tôi thích anh có nghĩa là tôi yêu anh…. Anh luôn đặt ra nhưng thói quen của những người thường hay đang yêu nhau để cùng với tôi xây dựng tình cảm. Anh dần dần rơi vào cuốn vào cơn xoáy của tôi mà anh cho rằng đó là tình yêu.
Tình yêu, hai chữ dễ nói thế nhưng khó để khẳng định khi mình đang yêu. Đối với tôi, người ta có thể nói mình đã yêu và được yêu một cách dễ dàng, còn hai từ đang yêu là hai từ mà người ta phải ngập ngừng suy nghĩ trước khi khẳng định điều ấy. Thế nhưng anh trả lời rất vội, anh cho rằng anh đang yêu và dần dần tình cảm của anh lớn dần. Anh yêu tôi một cách điên cuồng như một cơn xoáy. Cơn xoáy mà tôi bảo anh đừng rơi vào. Để rồi khi tôi nén hết suy nghĩ và bảo anh dừng lại. Cơn xoáy của tôi làm anh trầy trụa, anh buồn trong suy nghĩ, anh đỗ cơn giận của ấy lên tôi, anh nói nhưng điều làm tổn thương tôi, anh cho rằng tôi đang trêu đùa tình cảm sâu sắc của anh. Anh cười nhạo tôi…Tôi hiểu tại sao anh làm như thế. Nhưng anh vô tình không hiểu rằng lý do tôi làm như vậy là tốt cho anh. Tình cảm tôi đang cố vun đắp và nuôi nấng của tôi đối với anh bị vụt tắt trong chớp nhoáng. Tôi cảm thấy ngỡ ngàng bởi vì tôi nghĩ nếu như thực sự anh yêu tôi, anh sẽ chỉ giận trong chốc lát, anh sẽ giữ lấy và tôn trọng tôi chứ không phải nói lên nhưng điều chua cay ấy đối với tôi.
Tôi, một con bé đã từng biết yêu là gì, một con bé đã khép mình lại với bất cứ những người con trai khác trong khoảng thời gian qua bởi vì tôi sợ. Sợ rằng tôi sẽ bị bỏ rơi, sợ rằng tôi sẽ đột quỵ, sợ răng tôi sẽ bị tổn thương thêm một lần nữa. Tôi đã dần quen với cuộc sống một mình, cuộc sống không làm cho trái tim của mình phải khóc, cuộc sống không làm tôi phải buồn bã trên sự đau thương. Gặp anh, Tôi không hề vội vàng buông tình cảm của mình. Tôi thận trọng đưa tình cảm của mình theo suy nghĩ và lời nói hơn là làm theo trái tim mình mách bảo. Tôi tiến tình cảm của mình một cách chậm rãi và đôi khi tôi từ từ dừng lại xem xét nó như thế nào. Anh thì ngược lại. Tình cảm của anh dành cho tôi một cách vội vàng và thiếu suy nghĩ. Anh nói anh yêu tôi nhưng anh vô tình không biết tôi đang nghĩ gì, anh không hỏi tại sao tôi lại để tình cảm của mình trôi đi một cách chậm chạp đến thế. Anh cho rằng vì tôi là con gái nên e dè và không thể nói lên được ba chữ “em yêu anh” mà chỉ có thề nói “em thích anh”. Anh nghĩ con trai nói ra điều này mới cool và anh nói dùm tôi điều này như vậy tôi sẽ nhận thấy tôi cũng yêu anh. Nhưng anh đã nhầm. Anh nhầm lẫn cách xử xự và sự quan tâm của tôi và ngộ nhận đó là tình yêu của tôi dành cho anh. Tôi bảo anh đừng ép buộc tôi phải đi cùng cơn xoáy tình yêu của anh vì tôi thực sư chưa yêu anh. Nhưng có nói với anh như thế nào anh vần cố chấp. Tôi sợ anh sẽ tổn thương nếu như cái tôi của anh quá lớn và tình cảm trong anh dành cho tôi ngày một lớn dần. Bởi vì tôi biết con người sẽ càng tổn thương nặng nếu như người ta lún vào tình cảm quá sâu mà tình yêu không xuất phát từ hai đứa. Vì vậy, tôi quyết định dừng lại để cho anh không đi quá xa với tình yêu cuồng nhiệt ấy, để cho anh không buồn hay đau khổ, để cho anh hạnh phúc với một tình yêu đích thức và trọn vẹn.
Có lẽ anh sẽ hận và ghét tôi, phải không anh? Có lẽ vậy, bởi vì anh đã buông lời tổn thương tôi, bởi vì anh chưa hề dừng bước và suy nghĩ về những cảm nghĩ của tôi. Nhưng tôi không hề trách anh, ghét anh, hay giận anh bởi vì anh không biết. Và bởi vì anh không biết nên với tôi anh hận hay anh nghĩ xấu về tôi là lẽ bình thường của một con người. Tôi không quan tâm mọi người nghĩ tôi như thế nào. Tôi cũng không cần phải lên tiếng cho người ta hiểu bởi vì tôi rất là tôi mà anh chưa hiếu hết. Tôi cảm thấy tiếc bởi vì tôi mất đi một người tôi đã từng mến.
Anh à, nếu như anh không yêu em có lẽ sẽ tốt hơn đấy. Vì như vậy em bây giờ có thể nghe chuyện phím của anh, cùng đọc những câu chuyện củ chuối của em khi trời mưa em viết để rồi rồi anh ôm bụng lăn ra cười. Anh à, hôm nay trời mưa to lắm. Nhưng hôm nay đã em viết về anh đấy, nó không còn củ chuối như ngày xưa em viết, và cũng sẽ không làm anh cười ra nước mắt khi anh đọc nó… Em ác quá phải không anh. Vì vậy anh hãy quên em đi. Anh đừng lên facebook thường xuyên ngắm hình em khi nhớ đến em, anh cũng đừng đọc những câu chuyện củ chuối của em nữa để rồi lại thấy nhói đau trong tim. Hãy ghét hoặc quên em đi như vậy anh sẽ bắt đầu một cuộc sống mới và tìm được một hạnh phúc trọn vẹn hơn anh nhé.
8.08. Roxette - Queen Of RainTình yêu, hai chữ dễ nói thế nhưng khó để khẳng định khi mình đang yêu. Đối với tôi, người ta có thể nói mình đã yêu và được yêu một cách dễ dàng, còn hai từ đang yêu là hai từ mà người ta phải ngập ngừng suy nghĩ trước khi khẳng định điều ấy. Thế nhưng anh trả lời rất vội, anh cho rằng anh đang yêu và dần dần tình cảm của anh lớn dần. Anh yêu tôi một cách điên cuồng như một cơn xoáy. Cơn xoáy mà tôi bảo anh đừng rơi vào. Để rồi khi tôi nén hết suy nghĩ và bảo anh dừng lại. Cơn xoáy của tôi làm anh trầy trụa, anh buồn trong suy nghĩ, anh đỗ cơn giận của ấy lên tôi, anh nói nhưng điều làm tổn thương tôi, anh cho rằng tôi đang trêu đùa tình cảm sâu sắc của anh. Anh cười nhạo tôi…Tôi hiểu tại sao anh làm như thế. Nhưng anh vô tình không hiểu rằng lý do tôi làm như vậy là tốt cho anh. Tình cảm tôi đang cố vun đắp và nuôi nấng của tôi đối với anh bị vụt tắt trong chớp nhoáng. Tôi cảm thấy ngỡ ngàng bởi vì tôi nghĩ nếu như thực sự anh yêu tôi, anh sẽ chỉ giận trong chốc lát, anh sẽ giữ lấy và tôn trọng tôi chứ không phải nói lên nhưng điều chua cay ấy đối với tôi.
Tôi, một con bé đã từng biết yêu là gì, một con bé đã khép mình lại với bất cứ những người con trai khác trong khoảng thời gian qua bởi vì tôi sợ. Sợ rằng tôi sẽ bị bỏ rơi, sợ rằng tôi sẽ đột quỵ, sợ răng tôi sẽ bị tổn thương thêm một lần nữa. Tôi đã dần quen với cuộc sống một mình, cuộc sống không làm cho trái tim của mình phải khóc, cuộc sống không làm tôi phải buồn bã trên sự đau thương. Gặp anh, Tôi không hề vội vàng buông tình cảm của mình. Tôi thận trọng đưa tình cảm của mình theo suy nghĩ và lời nói hơn là làm theo trái tim mình mách bảo. Tôi tiến tình cảm của mình một cách chậm rãi và đôi khi tôi từ từ dừng lại xem xét nó như thế nào. Anh thì ngược lại. Tình cảm của anh dành cho tôi một cách vội vàng và thiếu suy nghĩ. Anh nói anh yêu tôi nhưng anh vô tình không biết tôi đang nghĩ gì, anh không hỏi tại sao tôi lại để tình cảm của mình trôi đi một cách chậm chạp đến thế. Anh cho rằng vì tôi là con gái nên e dè và không thể nói lên được ba chữ “em yêu anh” mà chỉ có thề nói “em thích anh”. Anh nghĩ con trai nói ra điều này mới cool và anh nói dùm tôi điều này như vậy tôi sẽ nhận thấy tôi cũng yêu anh. Nhưng anh đã nhầm. Anh nhầm lẫn cách xử xự và sự quan tâm của tôi và ngộ nhận đó là tình yêu của tôi dành cho anh. Tôi bảo anh đừng ép buộc tôi phải đi cùng cơn xoáy tình yêu của anh vì tôi thực sư chưa yêu anh. Nhưng có nói với anh như thế nào anh vần cố chấp. Tôi sợ anh sẽ tổn thương nếu như cái tôi của anh quá lớn và tình cảm trong anh dành cho tôi ngày một lớn dần. Bởi vì tôi biết con người sẽ càng tổn thương nặng nếu như người ta lún vào tình cảm quá sâu mà tình yêu không xuất phát từ hai đứa. Vì vậy, tôi quyết định dừng lại để cho anh không đi quá xa với tình yêu cuồng nhiệt ấy, để cho anh không buồn hay đau khổ, để cho anh hạnh phúc với một tình yêu đích thức và trọn vẹn.
Có lẽ anh sẽ hận và ghét tôi, phải không anh? Có lẽ vậy, bởi vì anh đã buông lời tổn thương tôi, bởi vì anh chưa hề dừng bước và suy nghĩ về những cảm nghĩ của tôi. Nhưng tôi không hề trách anh, ghét anh, hay giận anh bởi vì anh không biết. Và bởi vì anh không biết nên với tôi anh hận hay anh nghĩ xấu về tôi là lẽ bình thường của một con người. Tôi không quan tâm mọi người nghĩ tôi như thế nào. Tôi cũng không cần phải lên tiếng cho người ta hiểu bởi vì tôi rất là tôi mà anh chưa hiếu hết. Tôi cảm thấy tiếc bởi vì tôi mất đi một người tôi đã từng mến.
Anh à, nếu như anh không yêu em có lẽ sẽ tốt hơn đấy. Vì như vậy em bây giờ có thể nghe chuyện phím của anh, cùng đọc những câu chuyện củ chuối của em khi trời mưa em viết để rồi rồi anh ôm bụng lăn ra cười. Anh à, hôm nay trời mưa to lắm. Nhưng hôm nay đã em viết về anh đấy, nó không còn củ chuối như ngày xưa em viết, và cũng sẽ không làm anh cười ra nước mắt khi anh đọc nó… Em ác quá phải không anh. Vì vậy anh hãy quên em đi. Anh đừng lên facebook thường xuyên ngắm hình em khi nhớ đến em, anh cũng đừng đọc những câu chuyện củ chuối của em nữa để rồi lại thấy nhói đau trong tim. Hãy ghét hoặc quên em đi như vậy anh sẽ bắt đầu một cuộc sống mới và tìm được một hạnh phúc trọn vẹn hơn anh nhé.
Đã từng có một người ở đó, và đợi tôi....chỉ là đã từng thôi...
Đó là nơi nào, tôi cũng không biết nữa... Chỉ biết đó là nơi rất xa xôi, thời điểm rất xa, nơi mà thời gian không quay được trở lại nữa, nơi mà dù cho những người có thương nhau đến mấy cũng chẳng thể gặp được nhau nữa :((((((
Đã từng có một người ở đó nói yêu tôi...
Tôi đã yêu người bằng cả trái tim, bằng cả nhiệt huyết và bồng bột của tuổi trẻ, đã yêu người bằng tất cả những chông chênh khờ dại của nỗi đau...
Đã từng có một người ở đó, chìa bàn tay và kéo tôi đi
Tôi đã đi qua nhịp thở của một con đường, một mùa đông thương nhớ và một mùa thu nồng nàn. Đã được thấy hơi ấm của một cái nắm tay, đã biết được thế nào là dựa vào vai nhau để mạnh mẽ, đã biết được thế nào là khoảng lặng giữa những đôi mắt chỉ biết nhìn nhau...
Đã từng có một người ở đó..và dạy tôi biết yêu
Còn dạy tôi biết đau khi bị bỏ mặc, biết nhớ nhung đợi chờ một cái hình dáng quen thuộc ấy, dạy tôi biết khóc, biết chai sạn trước những vết thương...
Đã từng có một người đợi tôi ở đó, chỉ là đã từng thôi....:(((
Người bỏ mặc tôi đi mặc dù đã hứa, người bỏ lại những nỗi đau cào xé trong tim... Người để tôi một mình với những nỗi đau không tên nhìn về phía vô vọng... mòn mỏi nhìn về phía người đã đi qua....:((((
Hình như chẳng có ai mãi ở phía sau một người, để ngoảnh mặt về phía sau là vẫn có người đang đợi. Ai cũng có việc phải đi. Vì người bận yêu thương một ai khác, nên người phải đi. Người đã yêu tôi xong rồi.
Và tôi, cũng sẽ đi. Tạm biệt một người, đã từng ở đó....
Đó là nơi nào, tôi cũng không biết nữa... Chỉ biết đó là nơi rất xa xôi, thời điểm rất xa, nơi mà thời gian không quay được trở lại nữa, nơi mà dù cho những người có thương nhau đến mấy cũng chẳng thể gặp được nhau nữa :((((((
Đã từng có một người ở đó nói yêu tôi...
Tôi đã yêu người bằng cả trái tim, bằng cả nhiệt huyết và bồng bột của tuổi trẻ, đã yêu người bằng tất cả những chông chênh khờ dại của nỗi đau...
Đã từng có một người ở đó, chìa bàn tay và kéo tôi đi
Tôi đã đi qua nhịp thở của một con đường, một mùa đông thương nhớ và một mùa thu nồng nàn. Đã được thấy hơi ấm của một cái nắm tay, đã biết được thế nào là dựa vào vai nhau để mạnh mẽ, đã biết được thế nào là khoảng lặng giữa những đôi mắt chỉ biết nhìn nhau...
Đã từng có một người ở đó..và dạy tôi biết yêu
Còn dạy tôi biết đau khi bị bỏ mặc, biết nhớ nhung đợi chờ một cái hình dáng quen thuộc ấy, dạy tôi biết khóc, biết chai sạn trước những vết thương...
Đã từng có một người đợi tôi ở đó, chỉ là đã từng thôi....:(((
Người bỏ mặc tôi đi mặc dù đã hứa, người bỏ lại những nỗi đau cào xé trong tim... Người để tôi một mình với những nỗi đau không tên nhìn về phía vô vọng... mòn mỏi nhìn về phía người đã đi qua....:((((
Hình như chẳng có ai mãi ở phía sau một người, để ngoảnh mặt về phía sau là vẫn có người đang đợi. Ai cũng có việc phải đi. Vì người bận yêu thương một ai khác, nên người phải đi. Người đã yêu tôi xong rồi.
Và tôi, cũng sẽ đi. Tạm biệt một người, đã từng ở đó....
Trả lời