Vậy là những ngày cuối tháng…
Ta lại viết cho người với những yêu thương dường như chưa bao giờ có một điểm dừng. Lòng ta cứ như cơn gió, ta muốn nó bay mãi bởi cứ dừng lại là ta thấy mình đau. Thôi, ta cứ mải miết bay, như lòng ta đang muốn như vậy. Dù cũng mỏi mệt lắm chứ, người biết không?
Ta đã không còn buồn nhiều với những hình ảnh xưa cũ, ta nhìn về ngày xưa nhiều hơn và cũng mỉm cười nhiều hơn. Bởi lẽ gì người biết không? Vì bởi ở đó, ta vẫn nhìn thấy người cười, những nụ cười xa ngái…mong manh và ta muốn níu giữ lắm. Đừng người nhé, đừng dời đi khỏi vị trí trong lòng ta. Ta cần người ở đó, để ủi an mỗi lúc ta yếu mềm, để ta biết ta có một điểm tựa để sống, ta không muốn điểm tựa đó là điểm dừng. Được không người?
Ta như bị nhấn chìm giữa những yêu thương, những nỗi nhớ, những ký ức, những hoài niệm, những điều cũ kỹ, đôi khi cả những bụi bặm. Ta không thoát khỏi những bận rộn của học hành, của cuộc sống, cũng không thoát khỏi những chênh chao khi bất chợt nhìn thấy nụ cười của ai đó, cũng tỏa sáng như người… Ta cảm thấy dường như người đang cười với ta, trên cao xanh… Ta lại bất an trong lòng…không ăn và không ngủ được, lại đối xử tàn nhẫn với bản thân…. Nhưng quả thật, ta không biết phải làm sao…
Người, nói cho ta biết đi, làm sao, làm sao để ta không thế nữa? Làm sao để ta không cầm điện thoại lặng lẽ mỗi đêm? Làm sao để ta không mong đợi một tin nhắn từ ai đó? Làm sao để ta có thể ngủ thật ngoan, giấc ngủ bình an không mộng mị?
Ta không biết….
Ta biết ta vô lý, ta lãng, ta ngốc, nhưng ta vẫn khóc… khóc chỉ đơn giản vì thấy lòng mình bấn loạn quá…Ta thèm một bờ vai, một cái nắm tay… cả một ai đó từ phía sau che cho ta chiếc dù… rồi sẽ khẽ khàng gạt những giọt nước mắt trên má ta… “Ngốc, không được khóc”… nhưng người biết không, ta vẫn đang một mình… một mình đi giữa cơn mưa Sài Gòn… tự để tóc mình ướt, áo mình ướt và cả lòng cũng thẫm nước…
Khoảng trống… ta ghét khoảng trống hun hút gió trong trái tim ta bây giờ. Ta đã cố gắng thật nhiều, sống thật hồn nhiên để có thể quên được, có thể lấp đầy cho mình khoảng trống xa ngái đó.
Ta muốn lắm…nhưng không thể… Ta đã rơi vào một hố sâu, nơi đồng vắng, một mình ta kêu gào, ta khóc, và ta mặc kệ số phận…Ta ghét… ta ghét mọi thứ, những điều làm ta nhớ… Ta ghét cả trí nhớ của ta, đôi khi ta cứ ước nó như một gian nhà kho, ta có thể quẳng vào đó những thứ ta thích…bỏ quên những thứ không đáng nhớ…Nhưng, ta vẫn cứ nhớ những điều ta không muốn nhớ, ta vẫn nhớ rõ…từng giây từng phút… ta chán ta quá…
Trả lời