Em mệt nhoài buông lơi ngã mình trong nắng hạ, nắng chỉ đủ sức thả một thứ ánh sáng làm láy lên. Huy hoàng nhưng mong manh, thoáng chốc rồi vụt tắt, mãi mơ hồ thế thôi, nhanh lụi tàn thế thôi, xa xăm tận phía cuối trời nơi mà em chưa từng đặt chân tới thậm chí ko biết nơi đó là đâu.
Một mình em đứng giữa trời xanh, mây trắng…
Đôi chân em bước quanh vòng trong mông lung với nỗi sợ vu vơ, tưởng tượng nhạt nhòa. Nhìn nơi đâu em cũng thấy thấp thoáng bóng hình ai đó…
Nơi ấy giờ này cũng đang nắng phải không? Nơi ấy giờ này cũng đang yên ấm bên người rồi phải thế không? Sao cứ nhất định phải nói yêu em, cứ nhất định làm em nhớ rồi nhất định phải…ra đi?
Một mình em bước đi trên con đường cô quạnh, đìu hiu, một mình em cùng nỗi nhớ. Phải chăng vì nỗi nhớ vây quanh em níu giữ chân em để khiến em có cảm giác trước mắt mình là con đường dài đến vô tận và em bé nhỏ làm sao! Em cứ bước đi cô đơn lạc loài giữa dòng đời bất tận. Em phải làm sao, làm sao?
Em cố gắng vùng chạy khỏi con đường mịt mờ lạnh lẽo ấy nhưng càng đi sâu càng lạc lối, hun hút đến thần bí…thần bí như ma lực mang tên nỗi nhớ. Sương xuống lạnh rồi vương ướt vai em gầy. Lạnh thấu.
Gió hạ về, khô khan vô cảm, chẳng đủ hong khô đôi mắt em vừa ướt. Đã bao lần đối diện với những sóng gió cuộc đời, em quay đầu nhìn lại mình để tìm hướng đi. Vì mỗi cuộc đời là sự ra đi để trở về…
Vậy mà!
Đôi bàn tay em mệt mỏi quá rồi, sẽ đến lúc nó buông lơi trở về với cát. Đôi chân rệu rạo từng bước liêu xiêu trên nền sỏi khô khốc, không còn vô tư khờ khạo như thuở ban đầu. Nhận ra tuổi trẻ của mình cũng đầy vụng dại, bồng bột, hoang phí đời mình cho những xô bồ của cuộc sống. Và gặp cảnh thất bại, chán chường, phiền não tâm hồn lại bi lụy khổ đau.
Nhìn lại đời mình với những rong rêu cùng năm tháng, những vẩn đục nội tâm, những dòng tư tưởng mốc meo, rỗng hoác, những lăn tăn danh vọng tiền tài. Chợt muốn bỏ rơi tất cả, chạy về bên mẹ, bên mái nhà tranh nuôi lớn tuổi thơ…
Rồi muốn đập vỡ mọi thứ, gói lại giấc mơ, ném tất cả vào quá khứ…chờ gió đến thổi bay đi. Vụn vỡ như khói bụi mù trời, cay xè khóe mi…
Chỉ còn lại rêu phong….
Em ngã!
Trả lời