Câu chuyện của hơn hai năm về trước, bạn của Tiểu Nhật lúc ấy là một cô bé rất yêu đời, bạn rất hay cười, nụ cười dường như có thể xóa đi hết những hờn đau tủi hổ. Bạn sống trong một gia đình rất hạnh phúc. Cũng như Tiểu Nhật và mọi người trong lớp, bạn cũng nộp đơn vào trường đại học, đại học y dược TP.HCM…. Có thể sẽ hoàn toàn bình thường nếu mọi việc được như lòng người mong muốn phải không?….
Hai năm trước, bạn cũng cặm cụi ôn thi và bận rộn với sách vở, với những đêm quên ngủ…..Bạn cũng lên đường vào Sài Gòn để thực hiện ước mơ của mình, kết quả của mười hai năm đèn sách. Cũng trọn vẹn sự háo hức và lo lắng của một chiến sỹ sắp ra chiến trận…
Và…. đêm hôm nay của hai năm về trước, bạn đã không được ngủ yên để miên man với những hồi hộp lo lắng của một sỹ tử, đã không được ngồi cặm cụi bên bàn học… một đêm… chỉ một đêm mà biết bao sự thay đổi…. Mẹ của bạn lên cơn đột quỵ tim…
Nhìn mẹ quằn quại trong cơn đau, tim của bạn như bị bóp nghẹt nhưng bố bạn đã bảo “con đừng khóc”. Cho đến tận khi mẹ trăn trối những lời cuối cùng, cô bạn của Tiểu Nhật vẫn cố gắng mỉm cười trước mẹ…
Và mẹ bạn ấy nhắm mắt, và mãi mãi không bao giờ tỉnh lại. Bạn đã ngồi đấy, câm lặng cho đến khi bố ôm vai bảo bạn “Con hãy khóc đi”. Đến tận lúc ấy, bạn mới thực sự thấm thía rằng đã mất mẹ thật sự. Bạn đã không còn cười được nữa. Mãi đến sau này bạn cũng rất ít khi cười, nụ cười buồn hơn nước mắt…
Tháng bảy bâng khuâng như một dấu chấm than. Tháng bảy mưa rơi trời đất giăng hàng. Kỷ niệm rải đầy như bong bóng, chợt vỡ chợt tròn như nỗi nhớ mênh mông.
Tháng bảy ngọt ngào nét môi cong, là hạnh phúc một thời con đánh mất. Tháng bảy bây giờ nắng không ươm màu mật, một mình con đi gom nhặt niềm vui…
Tháng bảy bây giờ tháng bảy mồ côi. Con đốt lá cho tan trời ảo vọng, nỗi đau xé lòng ai dễ gì chấp nhận. Để bất ngờ thành khoảng trống trong đời.
Tháng bảy rưng rưng mưa nắng đầy vơi. Những giọt đắng cũng vơi đầy trong mắt. Con gọi mẹ khản lòng nghe tim mình se thắt, chỉ thấy tiếng vọng thoảng về làm ngơ ngác trăng sao.
Tháng bảy rì rào ve vuốt những vòm cao. Con cài lên ngực một cành hoa trắng. Cành hoa nhắc con điều xót xa thầm lặng, rằng yêu thương đã vắng trong đời.
Tháng bảy trầm trầm ve hát khúc chơi vơi… Lòng con gợn những lời không kịp nói, những gai nhọn đâm vào tim buốt nhói, mượn tiếng ve không đủ dịu nỗi đau..
moon1402 says
hihi, bóc tem nào!!!!!!!!!!!
yannersong says
bạn ý nói là bạn ý tên gì nhỉ, mình không nghe rõ tên, chắc do bạn ý bị cảm, Biên Hòa vào mùa mưa mà
tieunhat287 says
Bất chợt tối nay nghe lại chương trình, nhớ Mẹ …