Bạn thân mến,
Tớ viết những dòng này gửi tới cậu trong tiết trời âm u ảm đạm của những ngày đầu đông. Ở cách nơi chúng ta đang sống chưa tới 30 km, nơi mà chúng ta đã sống suốt cả quãng đời thơ ấu. Ở đó, trời vẫn đang âm ỉ những cơn mưa tháng 11, chẳng biết là may mắn hay đáng tiếc, Hà Nội vẫn vào đông chậm rãi và khô cóng vì hanh.
Tớ bỗng muốn viết điều gì đó về cậu, một sự tự nhiên như thể thi thoảng tớ vẫn bất chợt nhớ cậu và vui sướng hay rằng ở đầu kia Hà Nội cậu cũng có chung những cảm giác như thế. Tớ viết nhiều, bởi cả công việc và thói quen. Nhưng kì lạ là tớ chưa từng nhắc đến cậu trong những tác phẩm của mình. Chẳng phải tớ không yêu quý câu như bố mẹ tớ, cô em gái bướng bỉnh của tớ, hay như những người bạn tớ vô tình gặp trên hành trình sống,… mà vì, với tớ, những mảnh kí ức về cậu luôn đẹp đến mức tớ không dám mang ra khoe với người khác. Một chút ích kỉ thường thấy ở tụi con gái, đúng không?
Bọn mình quen biết nhau từ hồi cấp 1, nhưng bắt đầu trở thành bạn cùng lớp từ hồi lớp 6, bạn cùng trường của những năm tháng cấp 3. Còn nhớ,hồi cấp 2, tớ trót cảm nắng một bạn nam cùng lớp, cũng là bạn thân của cậu. Tớ hồ hởi tìm kiếm lời khuyên từ cậu. Năm lớp 12, tớ thấy tim mình rung động trước một cậu bạn cùng khóa, bạn ấy lại học cùng lớp cậu, và lại là bạn thân của cậu. Tớ vô tư kể cho cậu nghe những rắc rối của hai đứa, những niềm hạnh phúc của thứ tình cảm mong manh chẳng biết chia sẻ cùng ai. Vẻ hồn nhiên ấy, đến tận bây giờ, mỗi khi nghĩ lại, tớ vẫn thấy đau xé lòng.
Tớ luôn vờ như không biết tình cảm của cậu. Vờ như không hay rằng sự nhiệt tình của cậu hẳn phải xuất phát từ một thứ tình cảm đã vượt trên mức bạn bè. Rồi cậu cũng có người yêu, một cô gái khóa dưới xinh xắn và trẻ con. Đêm giao thừa, cô nhóc rủ cậu đi xem pháo hoa, cậu nằng nặc đòi về chỉ vì tớ đã nói muốn cậu là người đầu tiên gọi điện chúc mừng năm mới, bằng điện thoại bàn, như nhiều năm nay vẫn thế. Lần ấy, hai người cãi nhau rất to, hình như cậu và cô bé ấy chia tay, tớ lại nhắm mắt tựa như đó là câu chuyện chẳng hề liên quan tới tớ.
Tớ luôn có cậu đi cùng trên những con đường dài tăm tắp, những hành trình bất chợt đến từ phút giây nổi hứng, chỉ cần một cú a lô. Bọn mình thân nhau một cách kì lạ. Tớ cứng rắn và cười vui vẻ trước mắt người khác nhưng có thể gục khóc ngon lành trên vai cậu khi tình yêu của tớ ra đi. Tớ giỏi giang và xinh đẹp trong mắt nhiều người nhưng có thể hồn nhiên đến vô tâm trước mặt cậu. Và bọn mình, cứ thân nhau, vì sự tận tình của cậu, và vì sự hời hợt của tớ.
Ngày tớ bước chân vào một mối quan hệ tình cảm chẳng chút rõ ràng, với nhiều phần đùa cợt, tớ đã viết tặng anh chàng kia một bài thơ, điều mà tớ chắc chắn rằng chàng trai nào cũng sẽ thích. Ai cũng trầm trồ khen, anh chàng hạnh phúc mang đi khoe. Chỉ có cậu, nhẹ nhàng nói với tớ, “Bài thơ đó không dành cho bạn ấy.” Những dòng ấy, tớ luôn muốn tặng người yêu cũ, nhưng lại tặng anh chàng kia, ai cũng tin là thật và chỉ có cậu nhận ra điều đó. Tớ biết mình sẽ chẳng thể giấu nổi cậu điều gì. Cậu luôn hiểu những gì tớ không nói ra hoặc đang cố giấu.
Đôi khi tớ nghĩ rằng tại sao mình không yêu cậu? Cậu tốt, cậu hoàn hảo, theo mọi nghĩa. Nhưng dường như sự thân thuộc đã gắn kết hai đứa mình bao lâu nay luôn khiến tớ nghĩ rằng hai đứa mình sẽ chỉ luôn là bạn, những người bạn đặc biệt thân. Và chỉ có thế, không hơn. Cảm ơn vì đã luôn đi bên tớ trong những tháng ngày khó khăn và đơn độc. Cảm ơn vì đã cho tớ được vui, được cười. Cảm ơn vì bọn mình vẫn luôn là bạn.
Tớ vẫn muốn thi thoảng nhắn tin nói nhớ cậu, muốn gặp cậu, để bọn mình lại có thể lê la quán xá. Để biết rằng tình bạn đâu nhất thiết phải biến thành tình yêu mới đáng được trân trọng, phải không cậu?
Thời gian này, ai cũng bận rộn với chuyện thi cử. Nhớ ăn uống đầy đủ và giữ gìn sức khỏe nhé! Tớ sẽ ghé thăm cậu, một ngày gần đây nhất, hứa đấy!
Bạn của cậu
Chuột Chù
Trả lời