Mẹ ơi, chiều nay đi xe bus, con bắt gặp một cô rất giống mẹ. Con đứng lên nhường chỗ. Nhỏ bạn hỏi con: “Sao không để mấy thằng con trai nhường?”. Con cười và thủ thỉ “Ừ, mình nhường cho cô, cũng sẽ có lúc ai đó nhường cho mẹ mình”… Tự nhiên, con nhớ mẹ…
Con nhớ cảm giác nhẹ nhàng mỗi khi mẹ kể về những chuyện vốn đã quá vãng với giọng nói hiền từ, đôi mắt hấp háy một niềm vui nho nhỏ nào đó không tên.
Con nhớ hương khói lam chiều mỗi lúc đồng đốt, khói bay mù cả con đường làng, nhớ dáng mẹ tất tả trong hoàng hôn…
Con nhớ mẹ ôm con vào lòng, mắt đếm nhịp từng giọt nước rơi vào chiếc thau nhỏ trong khi ba loay hoay với cái mái nhà… để rồi à ơi… “nhà dột cột xiêu”… mẹ ru con ngủ..
Con nhớ mẹ lúc mẹ đánh con bằng thanh củi vì tội nhặt được tiền mà không trả lại cho người mất, dằm củi dăm vào da đầu con, chảy máu… mẹ xót con, nước mắt mẹ rơi… Tóc con từ đó hoe hoe vàng cháy vì cồn và oxy già… Con tự hứa với lòng sống trong sạch, không tơ hào của ai cây kim cọng chỉ….
Con nhớ nhà thiếu mẹ lúc mẹ đi học nâng cao chuyên môn, tối nào ba cũng cho con ôm áo mẹ ngủ… Sáng nào con cũng quờ quạng tìm mẹ rồi khóc…
Con nhớ lúc con lên đường vào Sài Gòn nhập học, mẹ đứng tiễn cho tới khi chuyến xe đò khuất xa, con thấy dáng mẹ gầy, bên những luống quế mới lên mầm…
Con nhớ tiếng chuông điện thoại mỗi lần mẹ gọi từ quê lên… xoa dịu nỗi nhớ nhà quay quắt…
Mẹ ơi, con nhớ….
Con nghe được nước mắt mẹ đang rơi
Dẫu ở đầu dây bên kia mẹ giả vờ cười lớn
Bình minh vừa lên những nụ hồng mới chớm
Đọng trên khóe mi lóng lánh giọt sương mềm.
Tại sao mẹ cứ lo con gái mẹ ngoan hiền
Sẽ chịu nhiều đắng cay giữa dòng đời nghiệt ngã
Nhưng không nghĩ lại rằng mỗi khi chiều rụng lá
Ai sẽ ở bên che cho mẹ cái rét đầu mùa?
Sao mẹ cứ lo con chẳng biết hơn thua
Sẽ làm mất lòng người ta vì những điều con nói
Nhưng không nhớ rằng với mẹ con chưa bao giờ nói dối
Và mẹ vẫn thường xoa đầu:
“con gái mẹ thành thật rất đáng yêu!”?
Con lớn rồi!
Vâng!
Con ghét điều đó biết bao nhiêu
Bởi con muốn có nhiều thời gian ở bên mẹ
Muốn chạy về thật nhanh để lau cho khô dòng lệ
Mà bao năm qua mẹ nhỏ xuống cuộc đời!
Để rồi
Cũng từ nơi đó
Con lớn lên
“Thành người…”
rubydi says
Con yêu mẹ :X
bjnhyen says
hihi^^