“Mùa này Hà Nội mùa hoa sữa”….
Như đã hẹn, mỗi độ thu mới chớm trong hơi gió, người ta đã bắt đầu ngóng một mùi hương quen thuộc – hương hoa sữa nồng nàn. Chẳng biết tự bao giờ, nói đến mùa thu, không thể không nói đến hoa sữa. Thu Hà Nội lại càng đượm hương hoa, trên những trang thơ, và những lời ca ngân mãi giữa bầu trời trong khẽ se lạnh.
Vườn Thơ số: 09/2013 | Thực hiện: Thợ Vườn | Kịch bản: Nunu | MC chính: Happy
Các bài thơ được sử dụng trong chương trình:
Hoa sữa – Tg: Nguyễn Phan Hách | Trình bày: Danko
Hoa sữa – Tg: Hải Như | Trình bày: Duck
Hoa sữa mưa- Tg: st | Trình bày: Nunu
Em chạy dọc mùa thu tìm anh – St | Trình bày: Happy
Chia tay người Hà Nội – Tg: Bùi Thanh Tuấn | Trình bày: LeO
———
HOA SỮA
Track 1: Bài thơ: Hoa sữa
Tác giả: Nguyễn Phan Hách
Tuổi mười lăm em lớn từng ngày,
Một buổi sáng bỗng biến thành thiếu nữ.
Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ,
Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ.
Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu,
Mùa hoa sữa tan trong áo em và mái tóc.
Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt,
Vậy mà tan trong sương gió mong manh.
Tại mùa thu, tại em hay tại anh?
Tại sang đông không còn hoa sữa?
Tại siêu hình tại gì không biết nữa?
Tại con bướm vàng có cánh nó bay?
Đau khổ nhiều nhưng éo le thay,
Không phải thời Romeo và Juliet,
Nên chẳng có đứa nào dám chết,
Đành lòng thôi mỗi đứa một phương.
Chỉ mùa thu còn trọn vẹn yêu tương,
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ,
Hương của tình yêu đầu nhắc nhở,
Có hai người xưa đã yêu nhau…
Track 2: Bài thơ: Hoa sữa
Tác giả: Hải Như
Mùa này Hà Nội mùa hoa sữa
Anh đợi em góc đường Nguyễn Du
Hoa sữa thơm mùi thơm chờ đợi
Trăng đầu đông gợi trăng mùa thu
Hai đứa đi trong mùi hoa sữa
Hồ Thiền Quang mờ trăng và sương
Hoa sữa ngát căng đôi lồng ngực
Tình yêu nào không xây bằng hương?
Thành phố ngủ riêng hoa sữa thức
Như tình yêu hoa sữa thơm nồng
Xin đừng hỏi vì sao hoa sữa ngát
Tuổi tròn trăng sao má em hồng?
Anh đi suốt dọc dài đất nước
Vẫn mang theo hoa sữa bên mình
Đên anh ngủ hương hoa sữa thức
Em hiện vào trong giấc mơ xanh
Em khẽ ngả vai anh – yên lặng
Hoa sữa thơm nói hộ em rồi
Hoa sữa nói bằng hương ngây ngất
Đêm Trường Sơn nhớ hoa sữa ơi…
Track 3: Bài thơ: Hoa sữa mưa
Tác giả: Sưu tầm
Mùa thu còn non trong vòm sấu
Làm sao em mong hoa sữa mưa?
Con đường về ngược dốc
Viên đá lăn mảnh đời thừa.
Mùa thu còn nhỏ trong mùa mắt
Làm sao em mong nắng thay màu
Những ngày đi mà không đến
Cuối đường có còn thương nhau?
Mùa thu còn ươm trong long phố
Một chút sen hồng bên cốm xanh
Làm sao em mong đời bất tận
Khi tình là đóa mong manh?
Mùa thu còn giữ trong vườn nắng
Một chút tình thơ chẳng có mùa
Em bình yên ngày hong tóc
Bao giờ thì hoa sữa mưa?
http://huy0084.blogspot.in/2011/03/hoa-sua-trong-tho-ca-viet-nam.html
Track 4: Bài thơ: Em chạy dọc mùa thu tìm anh
Tác giả: Sưu tầm
Em chạy dọc mùa thu tìm anh
Hoa sữa Nguyễn Du trắng nồng nàn góc phố
Tiếng đàn trong đêm… buồn như hơi thở…
Mùi hương quen… trên mái tóc hao gầy…
Em tìm vào phiêu lãng từng ngón tay
Hà Nội vào thu… rất dịu dàng… hoa sữa
Mùa hoa ấy như bao điều nhắc nhở
“Heo may rồi! Nhớ mặc ấm nghe anh!”
Nhưng chẳng thể níu giữ người trước bình minh
Ngày anh đi xa… em vùi mình nằm khóc
“Đừng đợi anh… tháng năm dài mệt nhọc”
Câu hát người ám ảnh cả giấc mơ…
Một lần thôi… em tìm lại ngày xưa
Phố Nguyễn Du trắng nồng nàn thương nhớ
Em vẫn đi dọc nơi con đường yên ngủ
Hoa sữa trở mình… trên tán lá xanh xao…
Track 5: Bài thơ: Chia tay người Hà Nội
Tác giả: Bùi Thanh Tuấn
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa
Cái lạnh đầu đông giật mình chợt khóc
Hoa sữa thôi rơi sau giờ tan học
Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn
Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn
Để con nước thả trôi câu lục bát
Quán cóc vẹo xiêu dăm ba tiếng nhạc
Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều
Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu
Nhớ góc phố, con đường, hàng me bao kỷ niệm
Nhớ buổi chia tay, mắt đầy hoa tím
Ngõ hoa giờ hút dấu vết hài xưa
Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa
http://hoalucbinh.vnweblogs.com/post/4223/39046
“Tuổi mười lăm em lớn từng ngày,
Một buổi sáng bỗng biến thành thiếu nữ”
Anh đợi em góc đường Nguyễn Du”
Dường như vẫn vậy, nhắc đến hoa sữa khi Hà Nội vào thu, người ta liền nghĩ ngay đến con phố Nguyễn Du. Con đường dài với hai hàng sữa già, vẫn giữ được cái sâu lắng trầm mặc của Tràng An một thuở, không ồn ào mà đọng lại một chút gì thanh tịnh lắm. Nhất là mỗi độ vào thu, khi hương hoa ướp đẫm trong không trung, để con đường được người yêu thu ưu ái gọi tên “phố hoa sữa”...
Em vẫn chờ hoài ngày ấy. Một ngày thu thật đượm. Nhưng thu vẫn còn non, còn nhỏ, còn ươm, còn giữ, còn e ấp chớm qua. Nắng vẫn chưa đổi màu, và bên những hạt cốm xanh của thu vẫn sót lại chút sen hồng cuối hạ. Những thời khắc giao mùa mỏng mảnh, làm lòng người chơi vơi đến lạ. Sợ rằng đi hoài chẳng đến, chợt thẫn thờ tự hỏi: “Cuối con đường có còn thương nhau?”, bởi “tình là đóa mong manh”, mong manh như vạt nắng ngày cuối hạ sang thu...
Những cơn mưa mùa thu đã dần khuất dạng, khí trời hanh hao cái lạnh đầu đông làm buồn vương dấu chân người trên những con phố dọc ngang Hà Nội. Cái lạnh bắt đầu rõ nét hơn chứ không còn se sẽ, lại chẳng còn cái nồng ấm của hương hoa sữa, đông sang tê tái đến lạc loài. Vậy nên “Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu”...
Trả lời