Gửi Anh!
Có lẽ anh sẽ ngạc nhiên khi nhận được lá thư này, tuy không phải là lá thư đầu tiên mà em gửi cho anh, nhưng có lẽ lá thư được gửi theo một cách mà có thể anh cũng không nghĩ tới, em hy vọng anh có thể lắng nghe những lời em nói có thể là lá thư cuối cùng hoặc cũng không phải là lá thư duy nhất theo nhiều cách mà chúng ta có thể đón nhận. Anh với em 2 con người khác nhau. Anh là một người lấy sự khiêm tốn làm nền tảng đến nhiều lúc có thể thấy rằng anh dường như co ro mình lại với thế giới, còn em thì khác anh hoàn toàn, em dường như tự tin và luôn luôn cảm thấy không gì mình không thể làm được nếu như mình cố gắng. Anh sinh ra trong một gia đình đầy đủ, nhưng anh lại có một sự trưởng thành với nhiều chông gai cũng giống với con người anh đơn giản nhưng đầy đau thương.
Em có lẽ hạnh phúc hơn anh tuy gia đình em không được như gia đình anh, nhưng em có một tuổi thơ đầy tự lập và một quá khứ tuy nhiều vấp ngã nhưng dường như nó ít chông gai và bão tố hơn anh, nhưng không phải vì thế em lại thua anh, sự tự lập hình thành cho em sự tự tin và có lẽ chính vì thế nó làm cho em thấy mọi thứ không gì là quá khó, bởi vì em có trong mình một sự nhạy cảm và một con mắt luôn luôn quan sát sàng lọc để có thể nhìn thấy được những màu sắc và sự khó khăn của cuộc sống.
Với anh, anh có một trái tim mỏng manh, với những suy nghĩ đơn giản và một tình cảm nồng hậu, điều mà em luôn ngưỡng mộ có lẻ anh không biết vì có bao giờ e nói ra với anh đâu nhỉ, có lẽ anh cứ nghĩ rằng em không nhường nhịn anh, hay em luôn lấn át anh, nhưng có lẽ anh không cảm nhận thấy rằng em luôn nhắc đến anh với sự vui vẻ và hạnh phúc, em luôn lo lắng cho anh với những thứ có thể làm anh tổn thương, từ ngày quen anh em càng cố gắng muốn mình mạnh mẽ hơn để không ai có thể bắt nạt được anh, người mà em yêu với tất cả những gì em có thể hình dung ra được, và những gì mà từ xưa đến giờ em chưa bao giờ làm.
Nhưng có lẽ em không nhận ra được một điều vì em quá tự tin nên làm anh cảm thấy mình không được tôn trọng, em quá im lặng với suy nghĩ của mình mà quên mất rằng người em yêu là một người rất đơn giản người ấy chỉ cảm nhận được khi chính đối phương nói cho người đó biết, vì quá lo lắng cho những điều khác mà em bỏ qua một điều quan trọng đó là đôi lúc phải nhường nhịn người em yêu, em sai có lẽ em quá tự tin mà bỏ qua một điều nhỏ nhoi nhưng rất quan trọng với anh, và em sai thật sự em không biết mình sẽ nói xin lỗi anh như thế nào khi đã bao lần em không nhận ra điều đó.
Và rồi em lại đứng nhìn anh quen một người kế bên anh, có lẽ em đủ sự nhạy bén để nhận ra người đó như thế nào, nhưng anh lại yêu, anh trao yêu thương cho người mà hằng đêm em luôn nguyện rằng người đó sẽ đủ tốt đừng làm anh tổn thương, đừng làm cho trái tim vốn chịu nhiều của anh thêm một lần phải chịu, nhưng có lẽ lần này anh phải lớn hơn lớn hơn để nhận ra, lớn hơn để biết mình phải làm gì, có lẽ em không ở bên để có thể đỡ anh dậy, nhưng sự thay đổi sẽ làm anh trưởng thành hơn, với những gì anh có, với những gì anh đã trải qua, hy vọng của em là anh được hạnh phúc. Dù người đem đến cho anh có là ai nhưng đừng gây mất mát cho anh.
Xã à, cho em gọi anh thế này nhá, có lẽ anh cũng nhiều lần thắc mắc tại sao một người như em lại chọn anh chúng ta quá khác nhau, từ cách sống đến suy nghĩ từ cách nhìn nhận và cảm nhận hương vị của tình yêu chúng ta đều khác nhau, nhưng lần nào trong em cũng là một sự im lặng không trả lời nhưng có thể sau 1 năm sau nhiều chuyện xảy ra và hôm nay em đang đứng một nơi em cảm thấy hạnh phúc khi kỉ niệm ùa về, nơi mà em có thể cảm nhận được một lần được yêu thương từ anh, em sẽ nói cho anh biết tại sao chúng ta khác nhau nhưng em lại nói thích anh vào hôm đó.
“Hôm đó khi em nói em sẽ trồng cây chuối trước nhà anh, và anh hỏi em thích anh ư, em nói ừ, nhưng không phải đâu anh à, tại bạn anh nói tại sao người tinh tế như em chưa có người yêu nên em quay sang đùa với anh, trớ trêu thay khi em muốn kết thúc lời đùa ấy là lúc, anh khóc với em, là lúc em không thể ở bên cạnh cho anh mượn một bờ vai nhỏ, là khi em cảm thấy dường như em muốn che chở cho con người ấy trong cái thế giới nhỏ của chúng mình khi nhìn ra thế giới lớn, cái thế giới của mình nó quá khó khăn và đầy cảm bẫy hơn so với cái thế giới bên ngoài, và em lại có ý nghĩ muốn lo lắng cho anh, và đến hôm nay suy nghĩ ấy vẫn ở đây, em muốn nói với anh rằng hãy quay về khi đôi chân anh đã mỏi mệt, hãy quay về nghe em hát để ru anh mỗi giấc ngủ khi anh khó ngủ, hãy quay về để em lo lắng cho anh khi gặp nhiều khó khăn, hãy quay về khi anh đã mỏi mệt và trái tim anh đã dừng chân, quay về khi ngôi nhà nơi nó mở cửa đợi anh, đừng đi quá xa để lạc, đừng mãi ham chơi để không còn nhìn thấy đường, chỉ đi vừa đủ đủ để có thể quay về.”
Trả lời