Đã có lúc tớ buồn đến tuyệt vọng nhưng nó đã tan theo tro tàn..Có lẽ đó là cách để tớ vứt bỏ cậu ra khỏi cuộc đời tớ, để tớ thấy nhẹ lòng hơn. Thật may mắn, trên cuộc đời này không chỉ có mình cậu, tớ còn có bạn bè, còn có gia đình, họ là nguồn động viên để tớ vượt qua những ngày tháng đau khổ ấy. Tớ ngốc nghếch đủ rồi cậu ạ.
Ngày ấy, cậu còn nhớ…..cậu đã cố gắng tìm mọi lý do để đẩy tớ ra khỏi cuộc đời cậu, để cậu được hạnh phúc bên một người con gái khác. Nhưng tớ chưa bao giờ trách cô ấy, có chăng tớ trách cậu đã không giữ nổi lời hứa, có chăng tớ tự trách mình không giữ nổi trái tim của cậu. Và cứ thế cậu đi, đàng sau nụ cười hạnh phúc của cậu là một thế giới u ám của tớ. Tớ đã tưởng chừng mình không thể đứng vững nữa, tớ phải chống chọi với những rạn vỡ trong tim, với tất cả những ánh mắt xung quanh. Tớ sẽ biết trả lời sao khi người ta hỏi tớ cậu đâu? Cậu bỏ tớ giữa bạt ngàn nỗi đau. Và Tớ chỉ biết khóc.
Ngày còn yêu cậu, tớ ngốc nghếch lắm, trong mắt tớ không quan tâm ai khác ngoài cậu. Tớ nghĩ chỉ cần có cậu đi đến cuối con đường thế là đủ rồi. Tớ đã dành tất cả tình cảm cho cậu mà lắm lúc tớ đã lãng quên tớ còn có một gia đình cần được quan tâm hơn thế. Tớ ngây thơ cho rằng cậu là của riêng tớ, cậu chỉ yêu tớ. Nhờ cậu bước đi mà tớ mới nhận ra rất nhiều điều quan trọng. Tớ biết cái gì là của mình, ai là người luôn quan tâm mình. Tớ nhận ra hạnh phúc là do mình tạo ra chứ không phải là từ một ai đó mang lại. Tớ trở nên mạnh mẽ hơn, khôn lớn hơn. Tớ không còn viển vông, không còn mơ mộng nữa. Tớ không còn tin vào những lời hứa hão nữa. Tớ luôn sống với hiện tại, biết quí trọng những gì mình đang có.
Hơn 3 năm yêu nhau, mình để lại gì cho những kỷ niệm. Sau 3 năm tớ nhận ra tình yêu cậu dành cho tớ không tròn vẹn. Tớ đã tin, đã yêu rất nhiều, và đáp lại tình yêu ấy , cậu đã để lại cho tớ một nỗi đau mà có lẽ tớ sẽ không thể nào quên nổi. Tớ tự hỏi phải chăng đấy là quy luật của tình yêu : yêu nhiều sẽ đau nhiều….Mọi thứ rồi cũng qua đi chỉ còn lại những những kỷ niệm. Tớ đã học được cách yêu bản thân mình hơn, đã biết được mùi vị của sự phản bội trong tình yêu. Tớ thật ngốc khi cứ phải dành tình yêu, nước mắt cho cậu, trong khi với cậu, tớ chẳng là gì cả. Tớ đã quyết định đứng dậy và bước đi vững vàng hơn trước. Mẹ sinh ra tớ trên đời không phải để dành riêng cho cậu, nước mắt tớ cũng không nên dành cho cậu, và không việc gì tớ cứ phải ôm nỗi đau ấy. Mẹ cho tớ một trái tim để sống, để yêu thương. Tớ sẽ yêu gia đình mình hơn, yêu bạn bè bởi vì họ là những người sẽ nâng tớ dậy khi tớ gục ngã, và ít nhất họ sẽ kông bỏ mặc tớ một cách tàn nhân như cậu.
Nhưng cũng vì cậu mà tớ không dám tin vào bất cứ lời yêu thương nào nữa. Có một người đã đến, đã tỏ tình , tớ cảm nhận được sự chân thành trong đó. Nhưng có lẽ tớ chưa đủ tự tin để đón nhận nó. Tớ sợ lại đau thêm một lần nữa. Giờ đây, tớ quen với cuộc sống 1 mình, tớ thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn, hạnh phúc hơn. Một mình nhưng tớ không đơn độc. Lắm lúc cũng ghen tị với những cặp đôi yêu nhau nhưng đổi lại mình lại có một cuộc sống tự do chẳng vướng bận gì. Tớ học cách chăm sóc bản thân. Biết mặc ấm khi gió mùa về mà không cần ai nhắc. Biết mua thuốc khi ốm, biết giữ gìn sức khỏe mà không cần ai căn dặn.
Lúc tớ viết những dòng blog này là lúc tớ đang rất nhớ cậu nhưng nhớ không đồng nghĩa là tớ còn yêu cậu ,tớ đã quên cái từ yêu dành cho cậu lâu rùi cậu ạ. Bây giờ chỉ là những kỉ niệm tự dưng ùa về trong tớ mà thôi.
Trả lời