Anh và nó cùng quê với nhau, anh hơn nó một tuổi. Anh trầm lặng, ít nói, còn nó hoạt bát, nói nhiều. Hai con người ở hai lĩnh vực hoàn toàn trái ngược nhau. Ấy vậy mà không biết từ khi nào, anh trở thành người bạn để nó chia sẻ mọi chuyện mỗi khi cảm thấy cô đơn. Nó phát hiện anh và nó có khá nhiều điểm chung, cùng mơ ước mở một quán cà phê, cùng thích nghe nhạc rock, hay thỉnh thoảng thích trách mắng những đứa em ngốc. Anh lúc nào cũng kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện của nó và rồi dần dần anh chiếm một vị trí rất đặc biệt trong trái tim- như một tri kỷ.
5 tháng sau, cô bé ấy thông báo rằng hai người đã chính thức hẹn hò với nhau. Với trực giác của phái nữ, nó đủ thông minh để hiểu ra vấn đề, nó hiểu cái ngụ ý trong câu nói của cô bé. Và nó biết mình phải làm gì. Nó âm thầm cắt đứt mọi liên lạc với anh không trò chuyện một thời gian dài. Công việc và các mối quan hệ bạn bè, đồng nghiệp khiến nó quên bẵng cái cảm giác hụt hẫng ấy. Rồi hằng ngày nó vẫn tận mắt chứng kiến anh tay trong tay với cô bé đến công ty. Nhưng nó đã trở thành tảng băng vô cảm mất rồi.
Sau một cái hẹn café với anh như một người bạn bình thường, dần dần nó bắt đầu lại mối quan hệ bạn bè với anh, với cô bé, và với những người bạn liên quan. Anh vô tư nên chẳng thể nào nhận ra nỗi bất an trong đôi mắt cô bé mỗi lần bắt gặp anh nói chuyện hay nhìn thẳng vào mắt nó. Và rồi cái gì đến phải đến, một lần nữa nó nhận được thông điệp khá thẳng thắn từ cô bé. Nó hiểu cảm giác của cô bé ấy, và nó cũng chưa bao giờ có ý định giành anh từ tay cô bé. Vậy nên một lần nữa, nó chọn cách rút lui.
Anh nhận thấy sự khác lạ từ nó, anh gặng hỏi mãi và với cách nghĩ trẻ con của một đứa chưa từng trải qua những tình huống tương tự bao giờ, nó nói thẳng với anh mọi chuyện và mong anh đừng liên lạc với nó nữa. Tất nhiên nó không bao giờ thừa nhận tình cảm của bản thân, và với tính cách của anh, anh chẳng bao giờ từ bỏ một tri kỷ chỉ vì lý do như vậy. Anh vẫn giữ liên lạc với nó, nhưng nó thì ngược lại, nó lao đầu vào những chuyện khác, nó cố tình không trả lời những tin nhắn offline từ anh. Đó là quãng thời gian tương đối khó khăn với nó, hai người họ cãi nhau vì vô vàn lí do và rồi họ chia tay nhau, dù nó đã tìm cách giúp hai người hàn gắn…
Nó biết nó không phải là nguyên nhân chính khiến hai người chia tay, nhưng đâu đó trong suy nghĩ nó vẫn thấy có lỗi. Nó nghĩ thời gian này anh cần yên tĩnh một mình.
Sau khi anh đã thích nghi với môi trường công ty mới và anh dường như cũng thay đổi thành một người khác… Anh đi lại với nhiều cô gái và để chế độ đang hẹn hò với một người cùng công ty mới. Là một tri kỷ, nó hiểu rất rõ con người anh, nhưng anh chưa bao giờ trả lời nghiêm túc câu hỏi của nó ” anh có bạn gái chưa?”
Nó nghĩ có lẽ anh đã không còn cần một người tri kỷ như nó nữa, và bản thân nó, một loại cỏ dại mạnh mẽ cũng không thể nào chịu đựng mãi giông bão một mình. Vậy nên nó quyết định buông bỏ tình yêu đang lớn dần trong nó. Nó chọn cách im lặng và trở thành người xa lạ với anh. Nó đã không cách nào chấp nhận thêm tổn thương nữa. Và hơn ai hết, cả nó và anh đều không muốn gây tổn thương cho cô bé. Cô bé ấy vẫn chưa quên được anh…
Trả lời