Thơ của Phong Việt không dễ thuộc, nhưng dễ thấm và dễ đồng cảm. Những con chữ của anh cho người đọc cảm giác về niềm hạnh phúc của ngày xưa, nỗi niềm đau đáu của hiện tại và cả những lời động viên – tự động viên mình và động viên người khác – vượt qua những đắng cay muôn thủa mang tên “tình yêu” mà con người bao đời nay không ai tránh khỏi.
“Như nhiều người đã nói, tập sách này của tôi mang ý nghĩa lưu giữ những kỷ niệm và ký ức của họ nên chuyện có bài mới hay không có bài mới không quan trọng lắm, quan trọng là họ được cầm trên tay một cuốn sách – như một món quà – dành tặng cho cảm xúc của những người đã và đang yêu”, Nguyễn Phong Việt.
“Đi qua thương nhớ” khiến người đọc trải nghiệm qua nhiều tầng bậc cảm xúc. Đôi khi chúng ta sẽ tiếc nuối cùng nhân vật chính trong tập thơ này: “Có bao giờ tôi cũng yêu em?” – một chàng trai đánh mất tình yêu chân thành của mình một cách nông nổi. Mỗi mối tình có một cuộc đời riêng của nó. Khi mới sinh ra nó là điều hân hoan và tràn đầy sức sống. Nhưng rồi đi qua thời gian, thương nhớ, giận hờn, nó dần trở nên già nua và mỏi mệt. Hoặc ngay cả khi còn tươi trẻ, nhưng vì một lý do nào đó, có lúc nó vẫn phải ra đi. Bởi vì mỗi một mối tình là một sinh thể riêng, một đời sống riêng, không một mối tình nào khác có thể khỏa lấp, thay thế nó được. Người ta có thể gặp, yêu, rồi chia tay rất nhiều người trong cuộc đời, nhưng tuyệt nhiên không ai trong số đó nên đến để thay thế một người khác cả. Tình yêu có thể nào chết hẳn không, thì lại là một câu hỏi khác.
Và dù có thể không quên nhau, thì những người đã từng đi qua thương nhớ cũng đã đi qua nhau rồi…
Trả lời