Với tôi, rong rêu gợi nhắc về những điều cũ cũ, xa xa, cỡ như một vài năm trước, mười năm trước. Dạo này, cứ mỗi lần ngắm phố, nghe nhạc và lật vài cuốn sổ của một vài người tặng, có đề từ, đề thơ, mình lại nhớ lan man, mỉm cười, rồi lại… thôi…
Nhớ tháng Năm, cũ mềm, hồi nớ mình… đi trong mưa, mình thả hồn vào những giấc mơ tuổi trẻ. Hồi đó, tháng Năm dịu dàng và nhẹ nhàng… Tháng Năm của những mùa mưa không dứt…
Và những ngày tháng cũ cũng mờ dần, như chiếc bóng băng qua đêm, như lớp tường vôi cổ phủ đầy rong rêu. Tháng Năm đợi chờ, và quên lãng… Ngày qua, lớp rong rêu bắt đầu hình thành, nếu mình không làm mới! Nỗi nhớ và cả tình thương cũng cần làm mới mỗi ngày để những rong rêu không phủ lên, không biến nó thành cũ kỹ.
Rong rêu, dội vào tâm thức mình những màu xanh bất tận, những ẩm ướt của thứ ký ức nhạt nhoà, những hình bóng cũ, những nụ cười và tánh cánh đơn sơ, giản dị và gần gũi. Giờ, những con người cũ, của tháng-năm đã qua không còn, theo nghĩa đã mất và đã đổi thay. Đó là vô thường.
Mình cũng đổi thay, hình hài cũ, tánh cánh ngày xưa đã bị rong rêu phủ mờ. Mình không còn như ngày cũ, người cũ, nhưng không phải mình đã chết hoặc không còn là mình. Cái tên ấy và những điều đã nghĩ được lưu lại trong ký ức, và có cái biểu hiện lẫn lộn trong những điều mới mẽ hiện tại.
Hà Phong says
nhạc dạo hay quá, bài gì vậy bạn ơi?
La Furin says
Nhạc nền là Introduce Mùa Xuân – Lê Cát Trọng Lý bạn nhé 🙂