Từ con đường quên thuộc em đi về…trên má tự nhiên lạnh lạnh,thế là em biết em đang khóc…khóc vì yêu anh…hay khóc vì em quá ích kỷ làm cho anh mệt mỏi…em xin lỗi anh…em mong anh suy nghỉ lại tình cảm của 2 đứa mình…vì em rất yêu anh… Anh thì già dặn trước tuổi, ai cũng nói anh suy nghĩ rất chín chắn, anh có một cái đầu rất quyết đoán. Còn em thì lại quá trẻ con, tính em vô tư, ngây thơ, hay hờn dỗi, thích được yêu chiều quan tâm, thích tình yêu chúng mình như phim Hàn Quốc. Ai cũng nói em vô tư quá, chẳng biết lo nghĩ gì, lấy em về anh sẽ khổ, với lại em không khéo léo cho lắm. Anh biết tất cả nhưng anh vẫn yêu em. Tuy nhiên, anh rất bận.
Đi hay hẹn gặp bạn bè. Anh thích đi cf vì anh rat thích gặp bạn bè , vì anh được thoải mái thể hiện với bạn bè, để họ nể phục anh. Anh cũng không có thời gian để mà quan tâm em, để mà nhớ đến em. Còn em có làm gì cũng nhớ anh. Nên em hay giận dỗi, em giận anh không yêu em nhiều như em đang yêu anh, không nhớ em nhiều như em đang nhớ anh…
Mà em chẳng biết làm gì hơn là mỗi lần quá giận lại nói chia tay để anh lo lắng, để anh lại quan tâm. Sao em lại ngu ngốc thế chứ, yêu nhau giận nhau là bình thường, sao em cứ phải nói chia tay mới được. Đã bao lần anh mắng em mà em không sợ. Cứ nói ra rồi lại xin lỗi khiến anh phát chán.
Giờ chia tay thật!!! Em có xin lỗi thế nào anh cũng không đồng ý. Sao em không nhận ra điều đó từ trước, sao em không cố gắng trưởng thành hơn, biết suy nghĩ cho anh hơn, ít giận dỗi hơn, làm anh tự hào hơn để anh yêu em nhiều hơn. Mà lại đi chọn cách mỗi lần giận nhau lại đay nghiến, khiến anh khổ sở, rồi lại cứ dễ dàng nói lời chia tay. Sao em lại ngu ngốc thế???
Giờ em đang cố gắng thay đổi chính mình đây. Em vẫn kiên trì dù anh có lạnh lùng. Em mong anh nghĩ lại, có được không anh? “” — tại nơi 1 mình ngồi suy nghĩ lại những gì đã qua.
Trả lời