Khi em nhận ra trái tim mình đập loạn nhịp vì anh, em đã cố gắng kìm nén tất cả những cảm xúc trong lòng. Bởi em biết, tình yêu thật sự chỉ có 1, tất cả những tình cảm còn lại chỉ na ná, hao hao, từa tựa giống tình yêu. Em giấu tất cả vào trong và dặn lòng không được yêu anh. Nhưng cho dù em có trốn tránh, có phủ nhận thế nào thì tim em vẫn cứ nhói mỗi khi nghĩ đến anh.
Khi em nhận ra trong lòng anh cũng có chút tình cảm với em, em lặng yên để chờ đợi một câu nói. Nhưng thật ra em biết, anh sẽ không nói 1 điều gì, mà cho dù là anh có nói thì cũng chỉ 1 câu “ anh nhớ Sài Gòn”. Khoảng thời gian ngắn ngủi anh vào Sài Gòn, một vài lần ta đi bên nhau, lặng lẽ nắm tay qua những con đường. Và rồi cuối cùng thì, chúng ta cũng không thể yêu nhau.
Em vẫn cuống cuồng lên mỗi lần anh bảo anh sắp vào Sài Gòn, tim đập nhanh những khi đợi anh ở sân bay, nghẹn ngào giấu những giọt nước mắt mỗi lần tiễn anh, đôi tay lúc nào cũng muốn dang ra mong sao có thể giữ lại anh ở bên. Em luôn bảo em không sao, em luôn bảo em có thể vượt qua tất cả mọi chuyện… nhưng sự thật… có quá nhiều lúc em cần anh ở bên động viên em, có quá nhiều lúc em nhớ anh nhưng không thể nhắn tin chỉ biết tự mình gào thét.
Em từng ước, giá như Sài Gòn và Hà Nội không quá xa, giá như em và anh có thể một lần nói rằng ta yêu nhau , hay lúc này đây… giá như em có thể quên anh. Nhưng tất cả đều không thể, Sài Gòn và Hà Nội vẫn cách nhau rất xa, em và anh mãi mãi cũng không thể nói hết tất cả những gì trong lòng mình cho nhau nghe, và em vẫn giữ anh lại trong nỗi nhớ của mình.
Một ngày nào đó, anh cũng sẽ tìm được hạnh phúc. Một ngày nào đó, em không còn là người đưa đón anh mỗi khi anh vào Sài Gòn. Một ngày nào đó, Hà Nội trong em cũng không còn là anh. Chúng ta chỉ có thể lướt qua chứ không thể dừng lại bên đời nhau, đúng không anh?
Trả lời