Chào Anh, một ngày giữa khu vườn mùa đông,
Vậy mà năm cũng sắp qua rồi, Anh nhỉ?…
Như em đợi mong, tháng mười hai đến và đi như một cơn gió… năm mới dịu dàng cũng đến rồi đó Anh…
Viết cho Anh những dòng này khi em đang chờ trời khuya hơn một tý… không phải để đi ngủ hay để ngồi chờ màn hình Y! sáng nick của Anh… em chỉ đợi chờ để có không gian cho em nghe nhạc thôi… Em của Anh, ngốc lắm phải không Anh? Em cũng không biết nữa… dạo này em thích như thế lắm…
Bạn em bảo “trong mỗi người đều có một đứa trẻ”, em nghĩ hẳn bà mụ đã đóng gói đến hai đứa trẻ bên trong tâm hồn em… thế nên em mới trẻ con thế này… Tự nhiên em im lặng… im lặng để cố gắng rời xa Anh… im lặng để “rón rén” bước ra khỏi đời Anh… Dù em biết là mình sẽ là người buồn lắm… Vậy mà em vẫn cố gắng làm theo ý mình muốn… Rồi cũng tự em im lặng quay trở lại… lại “rón rén” bước vào cuộc đời Anh…
Hẳn ra là em đã không thế đâu… chẳng qua một lần vô tình em nghe lại bản tình ca cũ… thấy lòng mình xốn xang và nhận ra mình còn thương nhiều lắm… Rồi tự hỏi bản thân mình có được gì với sự im lặng đó không… Từng lời ca vang trong tim em… kỷ niệm ùa về… và em nhận ra… trái tim em phản bội em rồi… Nức nở… xót xa… Đâu nhất thiết cứ phải cố gắng chối bỏ những gì trái tim mình cảm nhận, phải không Anh?
Em tưởng trong những ngày xa nhau… em sẽ quên… sẽ quên cách nhớ, quên cách thương, quên cách buồn, quên cả cách tương tư… Đừng, đừng có trách mà cốc đầu em… em đâu có quên Anh đâu… em biết là em nhớ mà… Chỉ là một buổi chiều nào đó lỡ gần một người con trai khác… em đã ước giá như em được ở bên cạnh Anh, chỉ một buổi chiều thôi…
Đừng, đừng có mà cau mặt với em… xa Anh, nhớ Anh nhiều… nhưng không có nghĩa là em phải cau mày suốt ngày… tiếng cười em phải luôn hoan hỉ… vì ít ra quên nhiều thứ… nhưng em vẫn còn nhớ Anh…
Em biết chứ, Anh của em…. Tâm hồn Anh dễ chóng quên, tâm tình Anh dễ chóng phai… Đâu mấy ai giữ được cơn gió trong lòng mình không thổi để không cảm thấy con tim mình chao đảo. Đâu mấy ai biết được…
Cuối năm, Saigon chắc vẫn còn những cơn mưa lang thang… đôi khi còn có bão nữa… Nhưng trong bất kỳ một cơn bão nào… cũng sẽ có một nơi bình yên nhất… là mắt bão… phải không Anh? Em ngơ ngác đi tìm… nhưng giờ… em nghĩ lại rồi… chẳng nhất thiết phải đi tìm bình yên đâu… chỉ cần em nghĩ Anh luôn ở bên cạnh em… là em đã thấy bình yên ngập tràn…
Viết vội cho Anh vài dòng khi đang lơ đãng nghe lại những bản tình ca cũ…
Trả lời