Đông đã về. Cái lạnh cứ rón rén như “gái mới về nhà chồng” chẳng dám bước chân ra ngõ. Sương sớm giăng mong manh trên mặt hồ, mơ màng chờ cái nắng lẻ loi. Bầu trời nặng mây. Những cơn gió se sắt gieo vào lòng người nỗi buồn man mác.
Hình như, Đông chẳng muốn làn môi ai khô đi, chẳng muốn những dáng hình nõn nà của gái phố bao bọc bằng lớp lớp áo quần, chẳng muốn gót chân của bà, của mẹ nứt nẻ thêm, chẳng muốn những đứa trẻ nghèo phải rớt nước mắt khi nhìn chúng bạn…, thế nên Đông cứ lần lữa mãi…
Đông về, những “liêu xiêu” mới thấy rõ ràng hơn nơi góc phố. Tán lá bàng run rẩy trong gió bấc. Chén trà mạn nóng hôi hổi run run trên tay cụ bà được cụ ông nâng niu đón lấy, xuýt xoa…. Cái lạnh dường như hòa trộn vào lòng, khiến người phố ít nói hơn. Phố lặng lẽ. Phố trầm buồn. Phố dường như hiền lành hơn… Ấy là cữ Đông về.
Có lẽ phải khoảng tháng nữa vị lạnh của Đông mới nếm được ở đầu lưỡi. Những trận mưa phùn sẽ làm cái rét thêm “ngọt ngào”. Khi đó, sẽ có khối đôi tình nhân co ro dưới mái hiên trú mưa. Áp ngực vào chàng trai, hơi thở “mùa hạ” của cô gái thật quyến rũ, làm ấm nóng cả mùa Đông, lòng chàng trai thầm ước “mưa mãi…”. Má nàng đỏ lên, môi chàng thẫm lại. Những đôi vai gầy dựa vào nhau. Họ yêu mùa Đông…
Đông về……Chiều trôi tuột xuống. Dòng người vội vã hơn trên phố. Hơi ấm nhẹ nhàng theo gót chân cô gái mặc áo đỏ chạy dài suốt phố… Nhớ lắm một bàn tay… Buồn da diết… Chưa tối một màu đen nhàn nhạt đã bủa vây phố. Khói lam chiều của núi như lạc vào trong phố. Vi vu, lãng đãng. Phảng phất mùi ngô nếp nướng, đánh thức chút ký ức chưa xa. Bếp nhà ai đỏ lửa sớm. Đâu đó, trong góc phố, ngõ hẹp nào đó, bát phở mùa Đông nghi ngút, bốc hơi trùm kín mặt người….
Đông đã về thật chưa mà sao không giống lắm! Đã mấy mùa rồi không nghe tiếng rao đêm, hay giờ không ai thích nữa. Có lẽ thế nên phố càng hun hút gió… Phố đơn độc trong đêm Đông…
Đông về…Đông về rồi… Có người con gái đứng nép bên khung cửa sổ ngóng người phương xa, đôi mắt thậm buồn. Nắm chặt bàn tay, gói mùa Đông lại, lòng nhủ lòng, mùa Đông sẽ không dài… Mặt hồ vắng. Gió đi hoang. Hoa khép lại đợi chờ….
Mùa Đông đến muộn, nhưng không chậm. Mùa Đông đến cho vừa kịp Tết.
Trả lời