Gió à… Ngày ngày vẫn thổi, có biết nơi đây có một cô Nhóc lạnh lắm không? Mỗi cafe một mình, mỗi lang thang phố Hà thành, mỗi bản nhạc quen thuộc, mỗi số blog radio buồn, mỗi đêm muộn… đều có Gió… thổi qua chỉ mang đến mà không cuốn đi những giọt nước mắt.
Nước mắt ngọt sao mà Nhóc không thay đổi, vẫn nhớ Gió nhiều lắm… bỏ mặc cả nỗi đau bên ngực trái và hai từ “sai rồi” thường trực trong lí trí.
Gửi Gió nhật kí kỉ niệm nơi quán cũ…
Vẫn vậy, vẫn chờ nhưng Nhóc cũng sẽ đi tiếp, sẽ để nụ cười hiện hữu khi khôngở một mình, Gió đừng lo lắng nhé !!! Nhóc Bảo Bình.
Trả lời