Sài Gòn lại vào mùa “mít ướt”, chiều nào cũng rả rích, cái không khí u ám và lạnh lẽo của nó làm một người yêu mưa như em cũng phải bất giác rùng mình… Gần một năm rồi, nhanh thật.
Hạnh phúc đơn giản quá Anh nhỉ! Cũng có lúc mình ngồi bên nhau, Anh hỏi em rằng đã bao giờ nghĩ sẽ yêu Anh chưa… Em cười “Chưa anh ạ”. Gặp lại nhau thế này đã là một kỳ tích, và được Anh yêu là giấc mơ có thật của em.
Anh à,
Nếu bất thình lình em không mỉm cười và tỏ ra khó chịu, không phải vì câu chuyện Anh kể không vui, không phải vì Anh hát không hay, không phải vì Anh không chăm sóc em…cũng không phải vì bất cứ lý do gì xuất phát từ Anh. Chỉ đơn giản vì em sợ phải nhớ nụ cười Anh, nhớ ánh mắt Anh, nhớ giọng hát Anh, nhớ tiếng Anh nói… Chỉ vì em sợ em sẽ yêu Anh thêm… Em sợ mình cô đơn trong nỗi nhớ và tình yêu của em. Rồi khi nhớ em lại làm phiền Anh nếu hôm nào đó bất chợt đi xa em nhắn gởi Saigon chăm sóc Anh, bất chợt hôm nào đó ở xa em lại viết về Anh với ngập tràn kỷ niệm… Em sợ em vội vàng rồi cô đơn lắm. Em sợ sự cô đơn của em lắm… Nên nếu lúc nào đó thấy em như thế Anh đừng buồn em Anh nhé.
Quan trọng là em tin Anh… và em muốn giữ tình yêu cho riêng em để Anh và em có thể là bạn. Làm bạn thì tốt hơn Anh nhỉ? Những người bạn ít khi làm tổn thương nhau lắm…
Trả lời