Nặng nề… mệt mỏi… không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh mình. Đó chính là cảm giác của nó lúc này…
Nó đang sống một cuộc sống mà nó mong mỗi ngày trôi qua cuộc đời ban cho nó một nụ cười, lấy giúp nó đi 1 chút mệt mỏi, đừng đè nặng lên nó những lo lắng của cuộc sống… và ai ấy hãy hiểu và chia sẻ với nó 1 chút những phiền lo sau những lúc đi học, những giờ đi làm mệt mỏi…
Lặng nhìn về phía con đường với những dòng người đua chen vội vã… sao chỉ có mình ta đứng lại nhìn theo… liệu có ai đang nhìn theo bóng ta không?
Từ bỏ … buông xuôi… chính là cảm giác này, muốn im lặng… muốn quên đi tất cả… muốn sống 1 cuộc sống mà không có ngày hôm qua, không có ngày mai… chỉ có hôm nay, và chỉ biết đến giây phút này may ra nó không phải nghĩ suy bất cứ điều gì cả.
Tại sao? có điều gì đó đang xãy ra với nó vậy? tại sao nó lại trở nên như thế này? cảm giác bất lực không còn lối thoát… Nó đã mất hết niềm tin …
Nó tìm quên những mệt mỏi, những lo lắng ấy trong công việc. Nó vùi đầu vào việc học để quên đi thời gian nhưng tất cả … tất cả chỉ là một liều thuốc giảm đau tạm thời, để rồi sau đó nó mất hết cảm giác và trở về với chính nó chỉ trong phút giây…
Hạnh phúc – dường như nó đang dần đánh mất đi … dường như nó đang dần rời xa những người yêu thương nó…
Nó như một người không biết bơi đang đứng trước biển cả, chới với, muốn đứng yên cũng không được, không xác định được phương hướng … bất lực nhìn vào bờ … và rồi để mặc sóng cuốn đi…
và rồi người đó đã đến…..nó và anh ở một vòng trái đất. Nhưng trái tim cùng chung một nhịp đập. Nó gặp anh trong lúc nó đang hoang mang buồn bã. Nó chưa biết con đường nào để đi, anh xuất hiện giúp nó có thêm nghị lực thêm niềm tin vào cuộc sống này. Nó thấy xấu hổ xen lẫn những tủi hờn mà nó đã hy sinh vô ích những ngày qua cho một người mà không xứng đáng với mình. Hạnh phúc thật mong manh, anh luôn bảo nó phải đón lấy nhưng nó biết, mình không đủ can đảm để nhận.
Nó sợ bị tổn thương, sợ những sóng gió cuộc đời, sợ một ngày anh sẽ quên mất nó là ai và nó cũng không biết anh là ai? Một ngày anh đi trên con đường hạnh phúc của anh và nó cũng thế! Hai đường thẳng song song thì bao giờ mới gặp được nhau? Nó luôn hỏi câu đó với anh và luôn không có câu trả lời!
Cảm ơn anh rất nhiều dù sau này có ra sao nó vẫn sẽ nhớ, nhớ một người xa lạ nhưng sống cùng nó suốt những năm tháng của cuộc đời! Anh cũng đừng quên nó nhé! Nếu có thể hãy giấu nó vào một góc sâu trong tâm hồn anh. Hãy để nó sống mãi ở trong đó. Anh hãy sống thật hạnh phúc nhé vì khi anh hạnh phúc nó cũng sẽ hạnh phúc…..
Trả lời