Tôi đang lang thang trên bờ đê dài ở ngoại ô. Bỗng nhớ quê nhà, nhớ những thửa ruộng nối nhau về phía chân gò, nhớ dáng ngoại lưng còng trong buổi chiều quê nghi ngút khói. Một mảng hồn quê thanh bình nay đã quá xa xôi nhưng vẫn nằm yên trong kí ức của một cậu thanh niên chập chững bước vào đời.
Khói chiều quê cứ bay lởn vởn trong giấc mơ còn thơm mùi đồng nội. Ở đó có đầy đủ kí ức về một tuổi thơ của quê hương, có tiếng ngoại gọi vang cái xóm nhỏ mỗi khi tôi bỏ bữa trưa không về, có tiếng quát tháo của bà Tư đầu xóm khi bò ăn lúa, rồi cả tiếng hò vang trong cái trận giả trên gò… Rồi sau tất cả là mảng khói chiều bốc lên từ căn bếp xập xệ, dáng lưng còng tóc bạc bên đống củi khô, mờ ảo trong làn khói bếp. Dáng ngoại đã theo tôi suốt cả tuổi thơ và cả khi khôn lớn hình bóng ấy chan chứa yêu thương.
Bây giờ lớn rồi, sống nơi đô thành nhộn nhịp chẳng còn ngửi thấy mùi khói cay xè, đượm tình quê. Khói – chỉ có khói xe, khói bụi và cuộc sống hối hả trôi như muốn xóa mờ những ý niệm về quê hương. Kí ức bỗng trở nên vô nghĩa trước những giá trị vật chất đang đeo bám. Tôi lao theo cái vòng xoáy ấy đến chao đảo, để rồi thất bại và gục ngã. Những suy nghĩ tiêu cực ám lấy tôi, tôi như vô hình trước cuộc sống và vô tình với tất cả những gì đang trôi chảy quanh mình.
Tôi quyết định vác ba lô lên và đi, tạm xa rời cái chốn ồn ào náo nhiệt này để tìm chút không khí quê nhà. Có thời gian để nhìn lại mình, để suy ngẫm về cuộc đời mới thấy những kí ức đối với mình quan trọng biết bao. Đó là một phần không thể thiếu trong tâm hồn mỗi con người, nó đã nuôi dưỡng và dạy họ những bài học đầu tiên để làm người. Tôi bước đi giữa cánh đồng bao la để hồi tưởng lại kí ức, mình cần phải tìm những bài học đầu tiên để nuôi dưỡng lại những ước mơ. Tôi đi qua những cánh đồng và những làng quê. Ở đó có khói bếp, có lũ con nít giàn trận và cả những đàn trâu thong dong gặm cỏ. Vùng quê tôi đến có cả dáng lưng còng răng đen tóc bạc. Những hình ảnh từ kí ức ùa về khiến tâm hồn tôi trong veo, nhẹ nhàng hơn. Hít thật sâu và thở ra nhẹ nhàng để tiếp tục chặng đường tìm lại miền kí ức tưởng chừng như đã thất lạc.
Trước mắt tôi là cả một bầu trời kỉ niệm, tất cả quen thuộc như mới hôm qua. Thấp thoáng đâu đó dáng Ngoại đang long khom ngồi nhóm bếp. Khói nhà ai lẩn quẩn đâu đây làm mắt tôi bỗng cay xè. Đâu đó vang vọng lời ru con nghe sao chột dạ: “Con ơi con ngủ cho ngoan, để mẹ đi chợ mua vôi tem trầu…”
Trả lời