1.Westlife - Uptown Girl
Tất cả những tín hiệu của mùa hè đến quá nhanh, đổ dồn vào 1 lúc chẳng báo trước. Con đường nhiều lá, hoa phượng, bằng lăng, tiếng ve. Vẫn là từ “nóng” quen thuộc. Tôi chẳng muốn đón lấy 1 mùa hè “hành hạ” bản thân thế này đâu.
Nhưng tháng 5 này thì hãy tạm chấp nhận nó. tháng sinh của một người bạn đặc biệt. Đủ để khiến tôi phải ngồi đây và viết bức thư này. »
“Chẳng phải chúng mình luôn thừa nhận Kim Ngưu và Xử Nữ là một cặp bài trùng hay sao? Tôi ghét cái tính lề mề, vụng về, ngô nghê… của một đứa Kim Ngưu mà điển hình là bạn. Nhưng tôi cũng yêu cái cách bạn đọc suy nghĩ của tôi, hai đứa thần giao cách cảm và bắt đầu gõ những dòng chữ y hệt nhau trên một khung cửa sổ chat. Cái cách bạn than thở hàng tháng về việc shopping tơi bời hết tiền ăn uống hay việc bạn luôn thể hiện tình yêu với gia đình qua những trang tình “sến rện” trên blog. Còn hàng tỉ điều giữa tri kỉ chúng mình nữa và vì yêu nhiều hơn ghét nên tôi sẽ chọn cách được yêu. (xử nữ tốt bụng nhỉ ^^)
Nhiều lúc tôi nhận ra tính cách chúng ta hoàn toàn trái ngược. Một đứa suy nghĩ đơn giản như tôi và một kẻ nhạy cảm với “vạn vật” như bạn chắc hẳn có mối liên kết thần kì nào đó mới thân lâu như vậy. Với tôi trong mỗi thời điểm nhất định của cuộc đời, chúng ta đều gặp những người bạn mà mình cảm thấy được ở bên họ là điều tuyệt nhất. Những tháng ngày sắp tới của chúng mình sẽ qua nhanh thôi, tôi đoán vậy. Trong tích tắc bạn và tôi sẽ ra trường, ngập ngừng thử việc làm phóng viên tại một tòa soạn nào đó. Cùng than thở về những điều vụn vặt, ngây dại mà chúng ta vẫn thường bảo nhau hàng đêm suốt cả thời Đại học… Chắc hẳn lúc đó tôi sẽ nhớ bạn lắm.
Và giờ thì điều duy nhất tôi muốn nghĩ đến là hiện tại. Dù không nhiều nhưng tôi vẫn muốn chúc những điều tuyệt vời nhất, tốt đẹp nhất đến người bạn sẽ cùng tôi trải qua những ngày tươi đẹp này, và cả sau này nữa. Tôi mong tuổi 21 của bạn hãy nhanh chóng rước được 1 anh chàng về làm culi cho thỏa mãn cái mơ ước có mối tình vắt vai thời đại học nhé. Có người yêu nhanh để còn ra mắt bàn mình nữa chứ.
Hì nói nhiều quá rồi. Em mong anh Quick và chị Snow gửi bài hát Uptown Girl của Westlife từ Snowbie Lee tới Vũ Thu Phương ở email [email protected] Em cảm ơn anh chị rất nhiều.
2.Kim Jong Kook - This Is The PersonNhưng tháng 5 này thì hãy tạm chấp nhận nó. tháng sinh của một người bạn đặc biệt. Đủ để khiến tôi phải ngồi đây và viết bức thư này. »
“Chẳng phải chúng mình luôn thừa nhận Kim Ngưu và Xử Nữ là một cặp bài trùng hay sao? Tôi ghét cái tính lề mề, vụng về, ngô nghê… của một đứa Kim Ngưu mà điển hình là bạn. Nhưng tôi cũng yêu cái cách bạn đọc suy nghĩ của tôi, hai đứa thần giao cách cảm và bắt đầu gõ những dòng chữ y hệt nhau trên một khung cửa sổ chat. Cái cách bạn than thở hàng tháng về việc shopping tơi bời hết tiền ăn uống hay việc bạn luôn thể hiện tình yêu với gia đình qua những trang tình “sến rện” trên blog. Còn hàng tỉ điều giữa tri kỉ chúng mình nữa và vì yêu nhiều hơn ghét nên tôi sẽ chọn cách được yêu. (xử nữ tốt bụng nhỉ ^^)
Nhiều lúc tôi nhận ra tính cách chúng ta hoàn toàn trái ngược. Một đứa suy nghĩ đơn giản như tôi và một kẻ nhạy cảm với “vạn vật” như bạn chắc hẳn có mối liên kết thần kì nào đó mới thân lâu như vậy. Với tôi trong mỗi thời điểm nhất định của cuộc đời, chúng ta đều gặp những người bạn mà mình cảm thấy được ở bên họ là điều tuyệt nhất. Những tháng ngày sắp tới của chúng mình sẽ qua nhanh thôi, tôi đoán vậy. Trong tích tắc bạn và tôi sẽ ra trường, ngập ngừng thử việc làm phóng viên tại một tòa soạn nào đó. Cùng than thở về những điều vụn vặt, ngây dại mà chúng ta vẫn thường bảo nhau hàng đêm suốt cả thời Đại học… Chắc hẳn lúc đó tôi sẽ nhớ bạn lắm.
Và giờ thì điều duy nhất tôi muốn nghĩ đến là hiện tại. Dù không nhiều nhưng tôi vẫn muốn chúc những điều tuyệt vời nhất, tốt đẹp nhất đến người bạn sẽ cùng tôi trải qua những ngày tươi đẹp này, và cả sau này nữa. Tôi mong tuổi 21 của bạn hãy nhanh chóng rước được 1 anh chàng về làm culi cho thỏa mãn cái mơ ước có mối tình vắt vai thời đại học nhé. Có người yêu nhanh để còn ra mắt bàn mình nữa chứ.
Hì nói nhiều quá rồi. Em mong anh Quick và chị Snow gửi bài hát Uptown Girl của Westlife từ Snowbie Lee tới Vũ Thu Phương ở email [email protected] Em cảm ơn anh chị rất nhiều.
Anh chị thân,
Em là một fan của chương trình từ rất lâu rồi, em đã được nghe
rất nhiều tâm sự của mọi người, hôm nay em cũng quyết định viết lên
câu chuyện của mình.
Quen nhau từ một điều tình cờ và trùng hợp đến lạ kì, và rồi
nhờ có em, anh đã biết thế nào là tình yêu, biết thế nào là hạnh phúc
khi được ở bên người mình yêu, biết thế nào là yêu một người hơn cả
bản thân mình.
Nhưng…giờ đây hai đứa mình có lẽ đã chia tay nhau rồi mặc
dù anh chưa thể chấp nhận điều đó, gia đình và tình yêu thật khó để
cho em lựa chọn, anh sẽ không trách vì quyết định của em đâu.
Đã hơn 7 tháng chưa có cơ hội để gặp em, nhưng nghĩ đến em,
nghĩ đến những kỷ niệm hai đứa có với nhau vẫn là một thói quen, một
thói quen giống như hít thở vậy. Dù em có nói lời chia tay, dù em muốn
anh quên em đi nhưng anh vẫn luôn dõi theo em.
Mong anh chị gửi tặng người ấy của em ca khúc This is the
person do Kim Jong Kook thể hiện với lời nhắn “anh muốn cõng em một
lần nữa, cô Bơ của anh ạ!!”
3.Carly Rae Jepsen - Call Me MaybeEm là một fan của chương trình từ rất lâu rồi, em đã được nghe
rất nhiều tâm sự của mọi người, hôm nay em cũng quyết định viết lên
câu chuyện của mình.
Quen nhau từ một điều tình cờ và trùng hợp đến lạ kì, và rồi
nhờ có em, anh đã biết thế nào là tình yêu, biết thế nào là hạnh phúc
khi được ở bên người mình yêu, biết thế nào là yêu một người hơn cả
bản thân mình.
Nhưng…giờ đây hai đứa mình có lẽ đã chia tay nhau rồi mặc
dù anh chưa thể chấp nhận điều đó, gia đình và tình yêu thật khó để
cho em lựa chọn, anh sẽ không trách vì quyết định của em đâu.
Đã hơn 7 tháng chưa có cơ hội để gặp em, nhưng nghĩ đến em,
nghĩ đến những kỷ niệm hai đứa có với nhau vẫn là một thói quen, một
thói quen giống như hít thở vậy. Dù em có nói lời chia tay, dù em muốn
anh quên em đi nhưng anh vẫn luôn dõi theo em.
Mong anh chị gửi tặng người ấy của em ca khúc This is the
person do Kim Jong Kook thể hiện với lời nhắn “anh muốn cõng em một
lần nữa, cô Bơ của anh ạ!!”
Nếu bạn không chấp nhận quá khứ của một người thì đừng cố yêu người đó.
Là con người, ai mà không có quá khứ.
Nếu bạn không chấp nhận tính xấu của một người thì đừng cố yêu người đó.
Là con người, chẳng ai hoàn hảo.
Nếu bạn chưa thật sự hết yêu người cũ thì đừng cố gẳng yêu người khác.
Bạn sẽ tiếp tục làm tổn thương chính bạn và người đó.
Nếu bạn muốn thử thì đừng yêu người một người.
Nếu bạn muốn hết buồn thôi thì đừng yêu một người.
Nếu khi ngủ bạn gọi tên người khác thì đừng yêu một người.
Nếu khi bạn khóc bạn nghĩ đến người khác thì đừng yêu một người.
Nếu bạn là bạn thân của một người thì hãy cân nhắc xem đó là yêu hay chỉ là thích.
Ranh giới mong manh nhưng lại khác nhau hoàn toàn.
Nếu một người đòi hỏi bạn cho người ta tất cả thì đừng yêu người đó.
Nếu bạn không muốn thuộc về một người thì đừng yêu người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì hãy thay đổi chính mình trước.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn sẽ chấp nhận hầu như tất cả những thứ thuộc về người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì khi bạn giận dỗi đừng dọa chia tay người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì cả bạn và người đó sẽ sống tốt hơn.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì đừng vì những thứ nhỏ nhặt mà giận dỗi.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn sẽ không làm người đó khóc vì khi đó bạn cũng sẽ rất buồn.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn sẽ không bao giờ muốn và cố gắng không làm tổn thương người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì hãy để giành một khoảng lặng cho họ.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn có thể không nhận ra rằng bạn đã cho họ nhiều đến mức thế nào mà luôn nhận thấy mình nhận quá nhiều.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì đừng đòi hỏi ở người đó những điều không thể.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn hãy giữ gìn tất cả cho bạn và cho chính người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì chỉ cần nhìn vào mắt người đó bạn đã hiểu tất cả.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì thời gian luôn là quá ngắn ngủi.
Có những thứ cho đi rồi không thể lấy lại.
Có những thứ mất đi rồi không thể lấy lại.
Có những sai lầm không bao giờ sửa được.
Có những vết thương không bao giờ lành.
Có những nỗi nhớ không bao giờ nguôi.
Có những thứ không bao giờ là của bạn.
Có những thứ lại là của bạn mãi mãi.
Có những con đường đã đi rồi không thể quay lại.
Có những cánh cửa luôn đóng.Có những vùng đất ảo tưởng.
Vì vậy ” Khi yêu mới phải chân thành.”
Vì vậy ” Tình yêu là đáng quý.”
Không có ai là không có tình yêu.
Không có ai là không được yêu.
Không có ai không yêu một ai.
Chỉ đơn giản là người đó chưa xuất hiện mà thôi !!!
Quick kia thích nhất câu này đúng không ? Anyway, đây là
gửi tặng chủ nhân của bức thư JIROTA ([email protected])
4.Ellie Goulding - LightsLà con người, ai mà không có quá khứ.
Nếu bạn không chấp nhận tính xấu của một người thì đừng cố yêu người đó.
Là con người, chẳng ai hoàn hảo.
Nếu bạn chưa thật sự hết yêu người cũ thì đừng cố gẳng yêu người khác.
Bạn sẽ tiếp tục làm tổn thương chính bạn và người đó.
Nếu bạn muốn thử thì đừng yêu người một người.
Nếu bạn muốn hết buồn thôi thì đừng yêu một người.
Nếu khi ngủ bạn gọi tên người khác thì đừng yêu một người.
Nếu khi bạn khóc bạn nghĩ đến người khác thì đừng yêu một người.
Nếu bạn là bạn thân của một người thì hãy cân nhắc xem đó là yêu hay chỉ là thích.
Ranh giới mong manh nhưng lại khác nhau hoàn toàn.
Nếu một người đòi hỏi bạn cho người ta tất cả thì đừng yêu người đó.
Nếu bạn không muốn thuộc về một người thì đừng yêu người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì hãy thay đổi chính mình trước.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn sẽ chấp nhận hầu như tất cả những thứ thuộc về người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì khi bạn giận dỗi đừng dọa chia tay người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì cả bạn và người đó sẽ sống tốt hơn.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì đừng vì những thứ nhỏ nhặt mà giận dỗi.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn sẽ không làm người đó khóc vì khi đó bạn cũng sẽ rất buồn.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn sẽ không bao giờ muốn và cố gắng không làm tổn thương người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì hãy để giành một khoảng lặng cho họ.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn có thể không nhận ra rằng bạn đã cho họ nhiều đến mức thế nào mà luôn nhận thấy mình nhận quá nhiều.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì đừng đòi hỏi ở người đó những điều không thể.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn hãy giữ gìn tất cả cho bạn và cho chính người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì chỉ cần nhìn vào mắt người đó bạn đã hiểu tất cả.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì thời gian luôn là quá ngắn ngủi.
Có những thứ cho đi rồi không thể lấy lại.
Có những thứ mất đi rồi không thể lấy lại.
Có những sai lầm không bao giờ sửa được.
Có những vết thương không bao giờ lành.
Có những nỗi nhớ không bao giờ nguôi.
Có những thứ không bao giờ là của bạn.
Có những thứ lại là của bạn mãi mãi.
Có những con đường đã đi rồi không thể quay lại.
Có những cánh cửa luôn đóng.Có những vùng đất ảo tưởng.
Vì vậy ” Khi yêu mới phải chân thành.”
Vì vậy ” Tình yêu là đáng quý.”
Không có ai là không có tình yêu.
Không có ai là không được yêu.
Không có ai không yêu một ai.
Chỉ đơn giản là người đó chưa xuất hiện mà thôi !!!
Quick kia thích nhất câu này đúng không ? Anyway, đây là
gửi tặng chủ nhân của bức thư JIROTA ([email protected])
Vậy là cũng một năm rồi đấy nhỉ, cũng gần một năm thất nghiệp, một năm với bao nhiêu thay đổi. Một sinh viên mới ra trường, không phải quá giỏi để được kiếm ngay được một công việc tốt, không quá dốt để không tìm nổi việc, nó cũng bình thường như bao người khác nhưng sao số phận lại trớ trêu thế. Hà Nội rộng lớn, nhưng không một chỗ dung chân cho một con bé còn quá ngây ngô, ngỡ ngàng bước ra khỏi cổng trường đại học.
Nhớ ngày nào tốt nghiệp, nó mộng mơ với biết bao dự định, nó hồn nhiên với suy nghĩ trên trời về tương lai, và rùi, một tháng, hai tháng...rùi thì cả năm, nó long đong với con đường tìm việc, nó chạy hết các con đường Hà Nội, nó đến mấy chục công ty, nhưng rồi sao, vô vọng. Nó bắt đầu thấy hụt hẫng, nó bắt đầu thấy cô đơn, và nó bắt đầu thấy không có ai bên cạnh.
Cũng trong một năm khó khăn nhất về tinh thần, nó bị người ta bỏ rơi, tình cảm tổn thương khiến nó gần như suy sụp, nhưng rồi nó vẫn phải sống, vẫn tiếp tục hi vọng, vẫn đi một mình trên con đường quen thuộc, vẫn ngồi ngắm trăng với nỗi nhớ kỷ niệm xưa. Phải, nó quên rồi, nó quên cả mối tình đầu đó vì cuộc sống này sao phũ phàng quá, nó cố quên vì nó phải nhìn thấy người ta bên cạnh người khác, vẫn nụ cười đó, vẫn cử chỉ đó, vẫn giọng nói đó, nhưng không dành cho mình. Nó sống nhờ vào tình cảm bạn bè, nhưng cũng đúng thôi, bạn bè cũng có giới hạn thôi mà, ai có thể dành cho nó nhiều thời gian đến thế.
Anh chị thân, hãy gửi tặng em 1 ca khúc nào đó để e vui vui lên 1 chút nhé, cảm ơn anh chị
5.Laura Pausini - It's Not GoodbyeNhớ ngày nào tốt nghiệp, nó mộng mơ với biết bao dự định, nó hồn nhiên với suy nghĩ trên trời về tương lai, và rùi, một tháng, hai tháng...rùi thì cả năm, nó long đong với con đường tìm việc, nó chạy hết các con đường Hà Nội, nó đến mấy chục công ty, nhưng rồi sao, vô vọng. Nó bắt đầu thấy hụt hẫng, nó bắt đầu thấy cô đơn, và nó bắt đầu thấy không có ai bên cạnh.
Cũng trong một năm khó khăn nhất về tinh thần, nó bị người ta bỏ rơi, tình cảm tổn thương khiến nó gần như suy sụp, nhưng rồi nó vẫn phải sống, vẫn tiếp tục hi vọng, vẫn đi một mình trên con đường quen thuộc, vẫn ngồi ngắm trăng với nỗi nhớ kỷ niệm xưa. Phải, nó quên rồi, nó quên cả mối tình đầu đó vì cuộc sống này sao phũ phàng quá, nó cố quên vì nó phải nhìn thấy người ta bên cạnh người khác, vẫn nụ cười đó, vẫn cử chỉ đó, vẫn giọng nói đó, nhưng không dành cho mình. Nó sống nhờ vào tình cảm bạn bè, nhưng cũng đúng thôi, bạn bè cũng có giới hạn thôi mà, ai có thể dành cho nó nhiều thời gian đến thế.
Anh chị thân, hãy gửi tặng em 1 ca khúc nào đó để e vui vui lên 1 chút nhé, cảm ơn anh chị
Nhận được lá thư này có lẽ là điều anh không mong đợi và khi đọc xong
nó có thể khiến anh mệt mỏi vì em, vì những suy nghĩ lan man và bướng
bỉnh của em. Thực sự thì em cũng đang mệt mỏi với chính mình. Không
biết anh hiểu em như thế nào và biết em như thế nào nhưng có những
điều em muốn nói với anh mà không biết nói như thế nào, định nói rồi
lại thôi. Đôi khi giữ lại trong lòng cũng có cái tốt nhưng em vẫn muốn
nói ra để cảm thấy được thanh thản và không phải hối hận vì mình đã
không cố gắng khi có thể.
Em không phải là người may mắn trong tình yêu. Hạnh phúc với em lúc
nào cũng ngắn ngủi và nước mắt lúc nào cũng nhiều hơn nụ người nên em
sợ yêu, sợ mình sẽ phải đau khổ như thế thêm một lần nữa. Em sợ em
phải đau khổ một mình, sợ yêu một mình. Nhưng điều gì đến cũng phải
đến, em lại yêu anh. Rất nhanh, bất ngờ với chính em, anh ạ! Nếu anh
hỏi em có hối hận không? Em có hối hận, em hối hận vì đã yêu anh nhiều
như thế, yêu mà không nghĩ cho chính bản thân mình. Nhưng cũng không
thể tính toán yêu
bao nhiêu là đủ, là khôn ngoan đúng không? Nếu tính toán được thì có
lẽ không còn là yêu nữa rồi. Em cũng đã làm hết những gì có thể chỉ
còn điều cuối cùng cần phải làm là quên anh.
Em biết, giữa chúng ta có những khoảng cách không bao giờ có thể rút
ngắn, có những ranh giới dù rất nhỏ nhưng không thể bước qua. Em vẫn
tự hỏi và tự trả lời tại sao anh không thể yêu em? “Anh yêu em” dù chỉ
là lời nói dối nhưng em cũng muốn một lần được nghe. Nhưng đó cũng là
câu anh không muốn nói nhất phải không, và em cũng đủ tỉnh táo để hiểu
rằng điều gì không nên làm. Nó có thể khiến em vui chốc lát nhưng cũng
chỉ làm em đáng thương hơn nữa mà thôi.
Em luôn hi vọng nhưng cũng luôn tự biết rằng mình là gì, có những gì.
Anh không thuộc về em. Dù em có làm thế nào, có yêu anh như thế nào
thì anh cũng không thuộc về em. Anh không muốn tình cảm ảnh hưởng tới
sự nghiệp, anh không đủ tự tin, anh sợ... Anh không cần phải dằn vặt
vì em nữa đâu- đó không phải là điều em muốn, cũng đừng cảm thấy có
lỗi nhé. Vì anh đã xin lỗi em rồi. Em không chờ ngày anh yêu em nữa vì
ngày đó không bao giờ đến. Nhưng em luôn tin sẽ có một ngày anh yêu,
dù không phải em mà là một người khác. Người ấy sẽ yêu anh nhiều hơn
em như lúc này. Người ấy sẽ quan tâm, chăm sóc anh tốt hơn em đã làm
và cũng sẽ làm anh vui hơn em có thể làm. Em vẫn muốn được anh chia sẻ
khi tìm thấy người ấy nếu anh có thể để em không phải hối hận vì đã
buông tay. Cho em một lần cuối thôi nhé, em muốn nói “em yêu anh, thật
sự rất yêu và yêu rất nhiều”. Một lần cuối thôi, được hôn anh. Một lần
cuối được gọi tên anh và lần cuối cảm ơn tất cả những niềm vui anh đã
dành cho em! Nợ duyên ai còn có người đòi phải không anh?
Anh Quick và chị Snow thân!
Em vừa có một quyết định, quyết định rời xa, quyết định buông tay
người mà em hết lòng yêu thương. Đó thực sự là một quyết định khó khăn
nhưng là việc nên làm để em và anh ấy đều cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Em
xin nhờ anh chị gửi tặng cho anh ấy bài hát "It's not goodbye" với lời
nhắn: nếu thực sự có kiếp sau thì mình chỉ làm bạn tốt của nhau thôi,
anh nhé. Anh ấy là Sói, địa chỉ gmail: [email protected], số điện
thoại 09021280xx. Còn em là Khăn Đỏ! Cảm ơn anh chị nhiều!
6.Simple Plan - Untitlednó có thể khiến anh mệt mỏi vì em, vì những suy nghĩ lan man và bướng
bỉnh của em. Thực sự thì em cũng đang mệt mỏi với chính mình. Không
biết anh hiểu em như thế nào và biết em như thế nào nhưng có những
điều em muốn nói với anh mà không biết nói như thế nào, định nói rồi
lại thôi. Đôi khi giữ lại trong lòng cũng có cái tốt nhưng em vẫn muốn
nói ra để cảm thấy được thanh thản và không phải hối hận vì mình đã
không cố gắng khi có thể.
Em không phải là người may mắn trong tình yêu. Hạnh phúc với em lúc
nào cũng ngắn ngủi và nước mắt lúc nào cũng nhiều hơn nụ người nên em
sợ yêu, sợ mình sẽ phải đau khổ như thế thêm một lần nữa. Em sợ em
phải đau khổ một mình, sợ yêu một mình. Nhưng điều gì đến cũng phải
đến, em lại yêu anh. Rất nhanh, bất ngờ với chính em, anh ạ! Nếu anh
hỏi em có hối hận không? Em có hối hận, em hối hận vì đã yêu anh nhiều
như thế, yêu mà không nghĩ cho chính bản thân mình. Nhưng cũng không
thể tính toán yêu
bao nhiêu là đủ, là khôn ngoan đúng không? Nếu tính toán được thì có
lẽ không còn là yêu nữa rồi. Em cũng đã làm hết những gì có thể chỉ
còn điều cuối cùng cần phải làm là quên anh.
Em biết, giữa chúng ta có những khoảng cách không bao giờ có thể rút
ngắn, có những ranh giới dù rất nhỏ nhưng không thể bước qua. Em vẫn
tự hỏi và tự trả lời tại sao anh không thể yêu em? “Anh yêu em” dù chỉ
là lời nói dối nhưng em cũng muốn một lần được nghe. Nhưng đó cũng là
câu anh không muốn nói nhất phải không, và em cũng đủ tỉnh táo để hiểu
rằng điều gì không nên làm. Nó có thể khiến em vui chốc lát nhưng cũng
chỉ làm em đáng thương hơn nữa mà thôi.
Em luôn hi vọng nhưng cũng luôn tự biết rằng mình là gì, có những gì.
Anh không thuộc về em. Dù em có làm thế nào, có yêu anh như thế nào
thì anh cũng không thuộc về em. Anh không muốn tình cảm ảnh hưởng tới
sự nghiệp, anh không đủ tự tin, anh sợ... Anh không cần phải dằn vặt
vì em nữa đâu- đó không phải là điều em muốn, cũng đừng cảm thấy có
lỗi nhé. Vì anh đã xin lỗi em rồi. Em không chờ ngày anh yêu em nữa vì
ngày đó không bao giờ đến. Nhưng em luôn tin sẽ có một ngày anh yêu,
dù không phải em mà là một người khác. Người ấy sẽ yêu anh nhiều hơn
em như lúc này. Người ấy sẽ quan tâm, chăm sóc anh tốt hơn em đã làm
và cũng sẽ làm anh vui hơn em có thể làm. Em vẫn muốn được anh chia sẻ
khi tìm thấy người ấy nếu anh có thể để em không phải hối hận vì đã
buông tay. Cho em một lần cuối thôi nhé, em muốn nói “em yêu anh, thật
sự rất yêu và yêu rất nhiều”. Một lần cuối thôi, được hôn anh. Một lần
cuối được gọi tên anh và lần cuối cảm ơn tất cả những niềm vui anh đã
dành cho em! Nợ duyên ai còn có người đòi phải không anh?
Anh Quick và chị Snow thân!
Em vừa có một quyết định, quyết định rời xa, quyết định buông tay
người mà em hết lòng yêu thương. Đó thực sự là một quyết định khó khăn
nhưng là việc nên làm để em và anh ấy đều cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Em
xin nhờ anh chị gửi tặng cho anh ấy bài hát "It's not goodbye" với lời
nhắn: nếu thực sự có kiếp sau thì mình chỉ làm bạn tốt của nhau thôi,
anh nhé. Anh ấy là Sói, địa chỉ gmail: [email protected], số điện
thoại 09021280xx. Còn em là Khăn Đỏ! Cảm ơn anh chị nhiều!
Gửi cậu ! 1 người có lẽ chỉ có trong thế giới ảo của tớ ...
Tớ quen cậu như thế nào nhỉ . Lang thang trên Facebook.... 1 cô gái có 1 cái avatar xinh xắn , chả có 1 người bạn chung nào , khác trường khác lớp khác về độ tuổi , khác mọi sở thích ... Cậu ở 1 thế giới hoàn toàn xa lạ . Tớ kết bạn với cậu . Ban đầu tớ chỉ like mọi stt của cậu như 1 sự ngứa tay . tớ like từng bức ảnh đẹp , like cm , like mọi ghi chú như 1 sự spam ...Nhưng rồi mỗi khi nên Facebook khuôn mặt cậu lại thu hút tớ đến thế . không biết từ khi nào tớ thấy thích thú khi đọc những stt , thích thú khi đọc những cm hài hước của cậu với bạn bè , mê tít những bức ảnh đẹp của cậu. Và tớ bắt đầu tìm hiểu về cậu . Tớ biết cậu yêu thích tiếng Pháp , là 1 fan thứ thiệt của Bigbang , cậu ghét môn thể dục , thích được chụp ảnh , cậu thích ăn uống và biệt danh của cậu là ...chị béo . tình cờ Tớ có được yahoo của cậu . Và thật bất ngờ cậu lại thân thiện và dễ mến như vậy . khác xa so với những gì mà tớ tưởng tưởng . Mỗi ngày ngồi vào máy tính là tớ vẫn chờ đợi hàng giờ để chờ cậu onl . Chờ đợi 1 tin tức gì đó trên Facebook của cậu . . Tớ bắt đầu làm quen với những sở thích của cậu dù trước đây tớ chả thích nhạc Hàn tẹo nào . Tớ truyền cho cậu sở thích nghe Quick and Snow của tớ , kể cho cậu mỗi chuyện tớ gặp ở trường. Mỗi khi được trò chuyện với cậu là mọi ưu phiền trong tớ đều đi đâu hết . Tớ ngồi cặm cụi cả ngày để chỉnh sửa bức ảnh của cậu . tớ cóp nhặt và cho chúng hết vào 1 tấm ảnh lớn. Tớ gửi cho cậu và thật vui khi cậu phản hồi 1 cách tích cực . Nhưng ...càng ngày tớ càng thấy cậu vẫn chỉ coi tớ như 1 người bạn ảo . Và điều khó khăn nhất là tớ ko đủ tự tin để hẹn cậu 1 lần gặp mặt . Tớ thấy quanh cậu có quá nhiều bạn bè và tớ tự ti rằng tớ không đủ khả năng để làm việc ấy . Có lẽ lời hẹn dũng cảm nhất của tớ chỉ là hẹn cậu ở Mĩ Đình ...MTV exit. Tớ nói đùa rằng tớ sẽ tìm thấy cậu giữa 80000 người hôm ấy . Cậu chỉ cười và nói ...hâm ...
Nhờ anh quick và chị snow gửi đến bạn em là Nguyễn Quỳnh Anh hiện là sinh viên khoa tiếng Pháp Đại học ngoại ngữ Đại học Quốc Gia Hà Nội với lời nhắn "Quỳnh Anh à ! tớ tin rằng cậu đã nhận ra tớ trong bức thư này , tớ không đủ cam đảm để hẹn cậu 1 lần đi chơi . Hôm nay tớ sẽ nhờ Quick & Snow gửi đến cậu những suy nghĩ trong tớ . Và điều đặc biệt tớ muốn nói là ...có lẽ tớ đã thích cậu mất rồi, chúc mỗi ngày đến với cậu tràn ngập những niềm vui , luôn vui cười và thi học kì tốt nhé . Người ta nói tình yêu là giữa biển người vẫn tìm thấy nhau . Tớ chưa đủ độ để đến mức nói là yêu cậu nhưng tớ sẽ tìm thấy cậu giữa Hà Nội bé nhỏ này . Và 1 điều ảo tưởng là tớ tin rằng tớ sẽ nhận ra cậu trong 80.000 người tại Mĩ Đình hôm tới ...1 chàng trai trên thế giới ảo đến từ Đại Học Xây Dựng
7.Avril Lavigne - When You're GoneTớ quen cậu như thế nào nhỉ . Lang thang trên Facebook.... 1 cô gái có 1 cái avatar xinh xắn , chả có 1 người bạn chung nào , khác trường khác lớp khác về độ tuổi , khác mọi sở thích ... Cậu ở 1 thế giới hoàn toàn xa lạ . Tớ kết bạn với cậu . Ban đầu tớ chỉ like mọi stt của cậu như 1 sự ngứa tay . tớ like từng bức ảnh đẹp , like cm , like mọi ghi chú như 1 sự spam ...Nhưng rồi mỗi khi nên Facebook khuôn mặt cậu lại thu hút tớ đến thế . không biết từ khi nào tớ thấy thích thú khi đọc những stt , thích thú khi đọc những cm hài hước của cậu với bạn bè , mê tít những bức ảnh đẹp của cậu. Và tớ bắt đầu tìm hiểu về cậu . Tớ biết cậu yêu thích tiếng Pháp , là 1 fan thứ thiệt của Bigbang , cậu ghét môn thể dục , thích được chụp ảnh , cậu thích ăn uống và biệt danh của cậu là ...chị béo . tình cờ Tớ có được yahoo của cậu . Và thật bất ngờ cậu lại thân thiện và dễ mến như vậy . khác xa so với những gì mà tớ tưởng tưởng . Mỗi ngày ngồi vào máy tính là tớ vẫn chờ đợi hàng giờ để chờ cậu onl . Chờ đợi 1 tin tức gì đó trên Facebook của cậu . . Tớ bắt đầu làm quen với những sở thích của cậu dù trước đây tớ chả thích nhạc Hàn tẹo nào . Tớ truyền cho cậu sở thích nghe Quick and Snow của tớ , kể cho cậu mỗi chuyện tớ gặp ở trường. Mỗi khi được trò chuyện với cậu là mọi ưu phiền trong tớ đều đi đâu hết . Tớ ngồi cặm cụi cả ngày để chỉnh sửa bức ảnh của cậu . tớ cóp nhặt và cho chúng hết vào 1 tấm ảnh lớn. Tớ gửi cho cậu và thật vui khi cậu phản hồi 1 cách tích cực . Nhưng ...càng ngày tớ càng thấy cậu vẫn chỉ coi tớ như 1 người bạn ảo . Và điều khó khăn nhất là tớ ko đủ tự tin để hẹn cậu 1 lần gặp mặt . Tớ thấy quanh cậu có quá nhiều bạn bè và tớ tự ti rằng tớ không đủ khả năng để làm việc ấy . Có lẽ lời hẹn dũng cảm nhất của tớ chỉ là hẹn cậu ở Mĩ Đình ...MTV exit. Tớ nói đùa rằng tớ sẽ tìm thấy cậu giữa 80000 người hôm ấy . Cậu chỉ cười và nói ...hâm ...
Nhờ anh quick và chị snow gửi đến bạn em là Nguyễn Quỳnh Anh hiện là sinh viên khoa tiếng Pháp Đại học ngoại ngữ Đại học Quốc Gia Hà Nội với lời nhắn "Quỳnh Anh à ! tớ tin rằng cậu đã nhận ra tớ trong bức thư này , tớ không đủ cam đảm để hẹn cậu 1 lần đi chơi . Hôm nay tớ sẽ nhờ Quick & Snow gửi đến cậu những suy nghĩ trong tớ . Và điều đặc biệt tớ muốn nói là ...có lẽ tớ đã thích cậu mất rồi, chúc mỗi ngày đến với cậu tràn ngập những niềm vui , luôn vui cười và thi học kì tốt nhé . Người ta nói tình yêu là giữa biển người vẫn tìm thấy nhau . Tớ chưa đủ độ để đến mức nói là yêu cậu nhưng tớ sẽ tìm thấy cậu giữa Hà Nội bé nhỏ này . Và 1 điều ảo tưởng là tớ tin rằng tớ sẽ nhận ra cậu trong 80.000 người tại Mĩ Đình hôm tới ...1 chàng trai trên thế giới ảo đến từ Đại Học Xây Dựng
Hồi lớp 2, một hôm cả lớp đang làm bài tập toán, cô giáo chủ nhiệm bỗng dẫn 1 cậu học sinh vào lớp và giới thiệu đây là thành viên mới của lớp. Hơn 4 chục con mắt đổ dồn vào cậu trong đó có cả tớ. Ân tượng đầu tiên của tớ về cậu là 1 tên con trai nhỏ con nhưng rất trắng ( trắng hơn cả tớ). Rồi không biết thế nào mà tớ và cậu dần trở nên thân thiết. Học chung với nhau 8 năm liền tớ không nhớ rằng tớ đã thích cậu từ khi nào.
Năm lớp 9 cuối cấp cậu bảo cậu đã có người để thích, 1 cô bạn xinh xắn lớp bên. Tớ buồn lắm nhưng tớ nghĩ rằng thời gian sẽ làm chúng ta trưởng thành hơn, rồi tớ sẽ quên mọi chuyện. Nhưng không phải cậu ơi, mấy năm xa cậu tớ vẫn nhớ cậu nhiều lắm, đến cả khi làm sinh viên phải học xa nhà . Có những khi nhớ cậu mà tớ bât khóc. Tớ đã cố không liên lạc để quên cậu, vậy mà ông trời thật trớ trêu khi để tớ và cậu gặp nhau.Không kịp nói 1 câu, chỉ là 1 nụ cười vậy mà bao kí ức trong tớ lại ùa về. cậu nhắn tin hay gọi điện tớ cũng chỉ trả lời cho qua vì tớ sợ ko kiềm chế được mình.
Rồi thì chúng ta lại mất liên lạc. hàng ngày đi trên con đường quen thuộc tới trường tớ mong được 1 lần nhìn thấy cậu( vì trường của chúng mình rất gần nhau mà) nhưng tớ lại nghĩ nếu gặp cậu tớ sẽ phải làm như thế nào. vậy là từ khi thích cậu trái tim tớ chưa từng loạn nhịp vì một người con trai khác. Tớ đã thích cậu cho đên ngày hôm qua,tớ thích cậu mặc dù biết sẽ không có kết quả gì. Vậy thôi cậu nhé, hãy cho tớ gửi cậu về miền kí ức của riêng tớ để mỗi khi nhớ lại tớ có thể mỉm cười vì những kỉ niệm đẹp của 2 đứa.Chúc cậu luôn hạnh phúc để tớ có thể mở rộng trái tim mình để đón nhận những tình cảm mới và tớ cũng cảm ơn cậu vì cậu mà tớ thấy mình trưởng thành hơn.
Anh chị thân phiền anh chị gửi đến bạn của em là Đức sinh viên năm cuối đại hoc Hà Nội bài hát when you're gone của Arvil Lavigine. Cảm ơn anh chị nhiều lắm.
8.James Blunt - Carry You HomeNăm lớp 9 cuối cấp cậu bảo cậu đã có người để thích, 1 cô bạn xinh xắn lớp bên. Tớ buồn lắm nhưng tớ nghĩ rằng thời gian sẽ làm chúng ta trưởng thành hơn, rồi tớ sẽ quên mọi chuyện. Nhưng không phải cậu ơi, mấy năm xa cậu tớ vẫn nhớ cậu nhiều lắm, đến cả khi làm sinh viên phải học xa nhà . Có những khi nhớ cậu mà tớ bât khóc. Tớ đã cố không liên lạc để quên cậu, vậy mà ông trời thật trớ trêu khi để tớ và cậu gặp nhau.Không kịp nói 1 câu, chỉ là 1 nụ cười vậy mà bao kí ức trong tớ lại ùa về. cậu nhắn tin hay gọi điện tớ cũng chỉ trả lời cho qua vì tớ sợ ko kiềm chế được mình.
Rồi thì chúng ta lại mất liên lạc. hàng ngày đi trên con đường quen thuộc tới trường tớ mong được 1 lần nhìn thấy cậu( vì trường của chúng mình rất gần nhau mà) nhưng tớ lại nghĩ nếu gặp cậu tớ sẽ phải làm như thế nào. vậy là từ khi thích cậu trái tim tớ chưa từng loạn nhịp vì một người con trai khác. Tớ đã thích cậu cho đên ngày hôm qua,tớ thích cậu mặc dù biết sẽ không có kết quả gì. Vậy thôi cậu nhé, hãy cho tớ gửi cậu về miền kí ức của riêng tớ để mỗi khi nhớ lại tớ có thể mỉm cười vì những kỉ niệm đẹp của 2 đứa.Chúc cậu luôn hạnh phúc để tớ có thể mở rộng trái tim mình để đón nhận những tình cảm mới và tớ cũng cảm ơn cậu vì cậu mà tớ thấy mình trưởng thành hơn.
Anh chị thân phiền anh chị gửi đến bạn của em là Đức sinh viên năm cuối đại hoc Hà Nội bài hát when you're gone của Arvil Lavigine. Cảm ơn anh chị nhiều lắm.
Cậu ấy là lớp trưởng tốt nhất......
Đêm lạnh thế này cậu ấy phải về chứ.....
Những dòng chat cuối cùng của cô bạn thân làm cho tôi không sao ngủ được.
Bạn không phải người quen của tôi, chỉ là bạn của một vài người bạn thôi, một gương mặt thi thoảng lướt qua tôi trong sân trường. Có thể nào ngờ tối nay tôi đã xem lại nhiều bức ảnh của bạn, nhớ lại những lần nhìn thấy bạn, bởi vì hôm nay bạn đã ra đi mãi mãi rồi. Bạn ở lại dưới dòng nước siết để bố mẹ, bạn bè đứng trên bờ chết lặng gọi tên bạn tròn vô vọng bạn có nghe gì không?
Cuộc sống thật là mỏng manh và tôi vô tâm không nhận ra điều đó. Chỉ cho tới khi mất mát chạm tới thật gần mới giật mình nhận ra được sống trên đời này mới là điều quý giá nhất.
Đã có lúc bạn than vãn về sự bình thường trong cuộc sống của bạn đúng ko? Thế bạn có nghĩ được sống vui vẻ bên cạnh người mình yêu thương là một đặc ân lớn lắm không?
Cuộc sống vô thường, biết trước lúc nào số phận sẽ cướp đi của ta những người ta yêu quý? Biết sao được khi đó ta sẽ đau đớn như thế nào đúng không, vì vậy làm ơn hãy bình yên nhé!
Xin anh Quick và chị Snow phát tặng bạn em là Thành Đạt sinh viên năm thứ 2 Học viện Tài chính ca khúc Carry you home của James Blunt, em rất mong bạn ấy được đưa về nhà. Em cảm ơn anh chị rất nhiều.
9.Eva Cassidy - Fields of GoldĐêm lạnh thế này cậu ấy phải về chứ.....
Những dòng chat cuối cùng của cô bạn thân làm cho tôi không sao ngủ được.
Bạn không phải người quen của tôi, chỉ là bạn của một vài người bạn thôi, một gương mặt thi thoảng lướt qua tôi trong sân trường. Có thể nào ngờ tối nay tôi đã xem lại nhiều bức ảnh của bạn, nhớ lại những lần nhìn thấy bạn, bởi vì hôm nay bạn đã ra đi mãi mãi rồi. Bạn ở lại dưới dòng nước siết để bố mẹ, bạn bè đứng trên bờ chết lặng gọi tên bạn tròn vô vọng bạn có nghe gì không?
Cuộc sống thật là mỏng manh và tôi vô tâm không nhận ra điều đó. Chỉ cho tới khi mất mát chạm tới thật gần mới giật mình nhận ra được sống trên đời này mới là điều quý giá nhất.
Đã có lúc bạn than vãn về sự bình thường trong cuộc sống của bạn đúng ko? Thế bạn có nghĩ được sống vui vẻ bên cạnh người mình yêu thương là một đặc ân lớn lắm không?
Cuộc sống vô thường, biết trước lúc nào số phận sẽ cướp đi của ta những người ta yêu quý? Biết sao được khi đó ta sẽ đau đớn như thế nào đúng không, vì vậy làm ơn hãy bình yên nhé!
Xin anh Quick và chị Snow phát tặng bạn em là Thành Đạt sinh viên năm thứ 2 Học viện Tài chính ca khúc Carry you home của James Blunt, em rất mong bạn ấy được đưa về nhà. Em cảm ơn anh chị rất nhiều.
Provence một ngày mưa rất dài...Cuối tháng Năm rồi, mà thời tiết vẫn đỏng đảnh và khó tính đến kỳ lạ. Đột ngột trở lạnh, xầm xì mưa rơi, và lòng người không thể nào không ngùi ngẫm.
Đứng bên ô kính nhìn những bụi mưa nhạt nhòa, khu vườn thẫm tối, những nhành lá của cây vigne vierge leo xanh um quanh căn nhà gỗ nâu như một điều gì đó mong chờ và nhắc nhớ, rằng ta sắp vào hạ đấy.
Vẫn đương mùa xuân, vẫn đương mưa, ở cái vùng đất toàn đồi và thung lũng, những ngôi làng La Mã cổ nằm trên cao với gió biển và nắng trời, những cánh đồng hoa rực rỡ tháng Tư, những thành phố nhỏ xíu xiu với ô cửa sổ giăng đầy hồng leo duyên dáng. Đẹp và thanh thản. Nhưng đâu đó trong lòng vẫn canh cánh một góc khuất, về nơi đã ra đi từ hai năm trước. Về một quán cafe nhỏ nằm bên mặt hồ xanh, có cái balcon cúc cu chìa ra hai tán cây quanh năm xanh mướt, một bậu cửa đặt bình hoa mùa nào thức nấy, và những tấm ảnh đen trắng treo trên tường nước sơn rất nhanh sờn phai.
Ngày mưa rất dài, như một cơn mưa thu nào xưa xăm lắm nơi thành Hà Nội, cùng bạn gái thân lên Đinh, kéo hai chiếc ghế thấp, nhâm nhi tách đá nâu, và trên tay là cuốn Thi Nhân Việt Nam mua từ chục năm trước, bìa cũ rì rầm. Một ngày nào giữa tháng Tám, trước khi đi xa, hai đứa cũng lên Đinh ngồi, và mình đã khóc, đã khóc vì sự chia cách ấy. Và chẳng thể nào ngờ, đó cũng là lần cuối cùng được gặp Người Giữ Những Mùa Hoa Hà Nội...
Hai tháng trước, anh bạn thân viết email báo rằng bà Bích bị bệnh rất nghiêm trọng, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Và buổi sáng sớm nay, trên fb của bạn bè xuất hiện những dòng chia buồn da diết. Người phụ nữ mảnh mai gầy guộc ấy, nụ cười đằm thắm hiền lành, bộ đồ Tàu cùng đôi guốc mộc, giọng kể thanh thanh thủ thỉ, đôi bàn tay cắm những nhành hoa Hà Thành trong những buổi sáng rất trong, người Hà Nội nhất mực Hà Nội ấy, đã đi xa.
Mai này trở về, nhón chân bước lên những bậc cầu thang hẹp, tối, đầy bụi; dừng một chút nơi thềm cửa tầng hai, mắt tìm bình hoa nơi bậu cửa, tai nghe ngóng bản rock ballad đang phát ra từ chiếc loa thùng cũ xì, và chỉ còn có thể thấy người phụ nữ thân thuộc ấy nơi bức ảnh trắng đen treo tường mà chẳng khách nào từng lên Đinh, dù chỉ một lần, có thể quên. Chỉ có có thể gặp người giữ những mùa hoa Hà Nội ấy, trong những bông hoa mùa nào thức nấy, hẳn sẽ vẫn được cắm nơi bậu cửa thân quen, dù bàn tay người nâng hoa đã khác. Đào phai ngày xuân, loa kèn tháng 4, Sen hồng ngày hạ, cúc vàng mùa thu, hồng leo tháng Mười, Phi Điểu, Phi Yến, Mimosa, Păng xê...
Xin một nhành hoa tiễn người yêu hoa về nằm yên trong vòng tay Hà Nội, của phố cổ đầu gió, của ly cafe sáng lừng hương, của những khúc ballad thập niên 80 ngân nga bên hồ, của những tấm lòng dân Đinh thảo thơm nhớ nhung nhung nhớ.
Người giữ những mùa Hà Nội hoa - bà Bích của chúng ta...
Đứng bên ô kính nhìn những bụi mưa nhạt nhòa, khu vườn thẫm tối, những nhành lá của cây vigne vierge leo xanh um quanh căn nhà gỗ nâu như một điều gì đó mong chờ và nhắc nhớ, rằng ta sắp vào hạ đấy.
Vẫn đương mùa xuân, vẫn đương mưa, ở cái vùng đất toàn đồi và thung lũng, những ngôi làng La Mã cổ nằm trên cao với gió biển và nắng trời, những cánh đồng hoa rực rỡ tháng Tư, những thành phố nhỏ xíu xiu với ô cửa sổ giăng đầy hồng leo duyên dáng. Đẹp và thanh thản. Nhưng đâu đó trong lòng vẫn canh cánh một góc khuất, về nơi đã ra đi từ hai năm trước. Về một quán cafe nhỏ nằm bên mặt hồ xanh, có cái balcon cúc cu chìa ra hai tán cây quanh năm xanh mướt, một bậu cửa đặt bình hoa mùa nào thức nấy, và những tấm ảnh đen trắng treo trên tường nước sơn rất nhanh sờn phai.
Ngày mưa rất dài, như một cơn mưa thu nào xưa xăm lắm nơi thành Hà Nội, cùng bạn gái thân lên Đinh, kéo hai chiếc ghế thấp, nhâm nhi tách đá nâu, và trên tay là cuốn Thi Nhân Việt Nam mua từ chục năm trước, bìa cũ rì rầm. Một ngày nào giữa tháng Tám, trước khi đi xa, hai đứa cũng lên Đinh ngồi, và mình đã khóc, đã khóc vì sự chia cách ấy. Và chẳng thể nào ngờ, đó cũng là lần cuối cùng được gặp Người Giữ Những Mùa Hoa Hà Nội...
Hai tháng trước, anh bạn thân viết email báo rằng bà Bích bị bệnh rất nghiêm trọng, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Và buổi sáng sớm nay, trên fb của bạn bè xuất hiện những dòng chia buồn da diết. Người phụ nữ mảnh mai gầy guộc ấy, nụ cười đằm thắm hiền lành, bộ đồ Tàu cùng đôi guốc mộc, giọng kể thanh thanh thủ thỉ, đôi bàn tay cắm những nhành hoa Hà Thành trong những buổi sáng rất trong, người Hà Nội nhất mực Hà Nội ấy, đã đi xa.
Mai này trở về, nhón chân bước lên những bậc cầu thang hẹp, tối, đầy bụi; dừng một chút nơi thềm cửa tầng hai, mắt tìm bình hoa nơi bậu cửa, tai nghe ngóng bản rock ballad đang phát ra từ chiếc loa thùng cũ xì, và chỉ còn có thể thấy người phụ nữ thân thuộc ấy nơi bức ảnh trắng đen treo tường mà chẳng khách nào từng lên Đinh, dù chỉ một lần, có thể quên. Chỉ có có thể gặp người giữ những mùa hoa Hà Nội ấy, trong những bông hoa mùa nào thức nấy, hẳn sẽ vẫn được cắm nơi bậu cửa thân quen, dù bàn tay người nâng hoa đã khác. Đào phai ngày xuân, loa kèn tháng 4, Sen hồng ngày hạ, cúc vàng mùa thu, hồng leo tháng Mười, Phi Điểu, Phi Yến, Mimosa, Păng xê...
Xin một nhành hoa tiễn người yêu hoa về nằm yên trong vòng tay Hà Nội, của phố cổ đầu gió, của ly cafe sáng lừng hương, của những khúc ballad thập niên 80 ngân nga bên hồ, của những tấm lòng dân Đinh thảo thơm nhớ nhung nhung nhớ.
Người giữ những mùa Hà Nội hoa - bà Bích của chúng ta...
ú iu says
yêu QSn !!! mỗi chương trình là một mảnh của tâm hồn tôi