Anh à, anh có biết được tình yêu mà em dành cho anh không? Anh có hiểu những cảm xúc em dành cho anh không? Em nhớ lắm chứ, nhớ cái cảm xúc anh ân cần dạy dỗ em, anh chỉ bảo em, cho em biết bao lời khuyên. Em nhớ lắm lần hai anh em mình đi ăn kem, với anh, có thể đó chỉ là 1 buổi đi chơi bình thường, nhưng nó lại là một ngày hạnh phúc của em.
Em nhớ lần anh em mình đi trên chiếc xe đạp, anh đèo em đi đến bến xe bus thôi nhưng em muốn níu giữ những cảm xúc đó lại quá, em muốn thời gian như ngừng trôi để em lại được mãi ở bên nhau.
Em Biết, em rất biết rằng trong anh, em chỉ là một cô gái nhỏ, em không phải là mẫu người yêu lý tưởng của anh, em không thể là người mở khóa được trái tim anh nhưng tại sao em lại không thể điều khiển trái tim mình thôi không nghĩ về anh nữa!
Em nhớ… Em nhớ vô vàn điều thuộc về anh! Em biết em thật ngốc khi lại đi yêu đơn phương một người không yêu em! Em thật là khờ khạo đúng không anh? Nhưng biết nói sao nhỉ? Em đã lỡ yêu anh mất rồi! Đã bao lần em tự trách móc trái tim mình, bắt trái tim mình thôi đừng nghĩ về anh nữa nhưng khó quá anh ạ!
Anh biết không? bao lần em muốn nói cho anh biết cảm xúc của em! Nhưng rồi em lại không dám làm điều đó vì em sợ nếu em nói ra, em sẽ đánh mất luôn một người anh, một người bạn tốt! Vậy nên, em chỉ muốn chúc anh một câu thôi, anh hãy thật vui vẻ và phải thật hạnh phúc anh nhé! bởi hạnh phúc của em chính là được nhìn thấy anh hạnh phúc đó anh yêu ạ!
Trả lời