Ta biết, chính những cảm xúc lúc này… là ta đang tự dối lòng mình…
Có những điều trong cuộc sống này, ta vạn lần không muốn tin… Vì ta sợ, ta sợ khi ta tin… thì mọi thứ mà ta xây dựng được từ bấy lâu nay, sẽ rủ nhau đổ dài… như một chuỗi Domino…
Có những lần vô tình chạm mặt ai đó trên những con đường Saigon… cái không gian vốn dĩ ta vẫn bảo nó thênh thang đến bình thản… ta đã từng mong ngóng được một lần nhìn thấy ai đó… rồi ta vô tình nhận ra, tốt hơn hết là ta không nên gặp… những điều ta không muốn thấy sẽ làm ta đau lòng…
Rồi, có những lần ta im lặng… vì bỗng dưng một ngày ta không còn nhận được những cuộc điện thoại, những tin nhắn, những lời hỏi thăm, cả những lời chia sẻ trên các mạng xã hội cũng biến mất dần… Ta đã từng thèm biết bao nhiêu một tin nhắn, để biết rằng ít ra mình vẫn còn tồn tại trong nỗi nhớ của riêng ai đó… Im lặng, thứ cảm giác đáng sợ…
Ta đã phải vật lộn để tìm cho mình những cách khác nhau để níu kéo lấy những thứ trước đây từng thuộc về những cuộc trò chuyện… và vô tình ta delete folder dành riêng cho những tin nhắn của ai đó…Ta đã òa khóc khi nhận ra điều đó… rồi cũng tự ta an ủi ta… chắc không sao đâu, miễn là còn trí nhớ thì chắc chắn ta vẫn nhớ như in từng chữ một… Quan trọng ta và ai đó đã từng là gì của nhau?…
Ta hiểu, ở mỗi cuộc hành trình, con đường của ta luôn phải cắt một con đường nào khác, có người dừng lại trao cho ta chút ít cả xúc, có người trao cho ta nụ cười hay thậm chí là vài giọt nước mắt… để rồi trái tim ta không bao giờ còn nguyên vẹn như lúc ban đầu nữa… Những người đã đi qua ta, có người đã từng là một điều gì đó đối với ta, rồi vì điều này hay điều khác… ta và họ phải đi những con đường khác nhau… tách ra giữa lưng chừng những khoảng vỡ, do vô tình hoặc do hữu duyên nhưng đã thôi không còn phận… Ta cũng biết trong số họ, những người ra đi, sẽ có một vài người lưu lại cho ta một điều gì đó, có người lưu cho ta một ánh mắt mà có lẽ không bao giờ quên được sự buồn bã trong đó, có người lưu cho ta những câu nói sẽ ghim vào ta cho đến mãi sau này, có người bỏ lại cho ta những khoảnh khắc để khi ta có trót rơi vào một chốc cô đơn nào đó sẽ lôi ra mà ngắm nghía, mà biết thôi hối hả, thôi bộn bề… cũng có người sẽ để lại cho ta sự im lặng… nhẹ nhàng cào xước tim ta…Và, có những người đi, để lại khoảng trống trong ta, để ta cuống cuồng mòn mỏi kiếm tìm một ai khác, điền vào… những ô nhỏ, dễ dàng góp nhặt và lấp đầy… nhưng cũng có những khoảng trống thênh thang… ta lấp mãi chẳng đầy năm tháng… để rồi ta cứ đợi chờ giữa chơi vơi…
Trong đầu toàn là mớ hỗn độn, lộn xộn, chéo chồng lên nhau, không dứt ra được. Có biết bao lần ta dùng mực đỏ gạch những dấu X to đùng để mong rằng mọi vớ vẩn được xóa đi, được quên đi, mãi mãi không đeo bám ta nữa… nhưng… ta không làm được… Nhưng ta chắc rằng ta đang rất muốn nói với ai đó “đừng làm em khóc”… đủ rồi, sóng gió đi qua đời bão giông… ta đã cảm nhận đủ yêu thương và cũng đã đủ tổn thương… Hãy để ta một mình, bình tâm lại… như con thú hoang trốn vào góc tối tự liếm láp vết thương của riêng mình… đủ rồi, ai đó dừng lại đi…
Vì có phải tất cả sẽ đổ dài như một chuỗi domino?
Trả lời