3h41 phút, em giật mình tỉnh dậy giữa đêm lạnh giá, trong giấc mơ của em có anh bên cạnh. Đã rất lâu mình chưa gặp nhau. Anh biết không, em nhớ anh nhiều lắm, nhớ mà không dám để anh biết vì sợ anh lại lảng tránh em. Là em cố gắng tỏ ra bình thường, cố gắng như ta chưa hề yêu nhau, để có thể tỏ ra vui vẻ hơn cả khi bên anh, để anh yên tâm bước ra khỏi cơn bão của mình. Em đã lừa dối cảm giác của chính em, lừa dối trái tim mình rằng em đã hết yêu anh. Nhưng có những phút giây chợt để lòng trở về cảm giác thực, đôi mắt em lại rưng rưng những giọt nước mắt, mọi thứ trở nên thật buồn và vô nghĩa.
Cơn bão đã qua rồi, mình trở về bên nhau như xưa được không anh? Em không biết em có thể lừa dối trái tim mình như thế này đến bao giờ nữa. Em đã chọn con đường chạy trốn tất cả, nhưng em không thể lừa dối mình thêm nữa ! Em yêu anh.
Trả lời