Anh à!
Em không dám nhìn vào một điều rằng: “Chúng ta đã xa nhau”. Đúng là thực tại đối với em là nỗi đau. Em đang ôm ấp những kỉ niệm xa vời, đang giữ nó mãi ấm nóng trong trái tim mình. Em rất nhớ anh, nhớ anh da diết. Sao càng thấy mình tổn thương thì những kí ức lại càng hiện rõ, vẹn nguyên trong trái tim em.
Ngày anh đến không hẹn mà thật tình cờ, rồi tình yêu đến với em, em cũng không biết nữa. Lần đầu tiên anh gọi cho em, em đã không ngờ là anh – người mà em đã gặp chiều qua, qua cuộc gặp gỡ một người bạn gái. Vì lúc đó em chỉ mải nói chuyện với đứa bạn và không chú ý nhiều đến anh lắm. Cũng từ đó chuyện tình dang dở bắt đầu. Mình đã thức rất khuya cùng trò chuyện ,anh còn nhớ không? Những đêm gió đông lạnh nhưng mình đã thức cùng nhau, mỗi người đứng ngoài hành lang nói chuyện điện thoại. Cũng thật trùng hợp khi em thích mùa đông trong tên đệm của anh, anh lại thích mùa thu trong tên đệm của em. Trước đó mình không biết tên của nhau mà anh nhỉ? Rồi cùng thích mưa, cùng thích lang thang một mình lúc buồn, cùng không thích ăn ngọt, cùng không thích ăn vặt, cùng có một tuổi thơ vất vả,.. Em trân trọng tất cả những điều ấy, em đã cho rằng ông trời đã tạo cho anh và em một cái duyên bất ngờ. Em thấy mình rung động khi anh ngỏ lời, em đã không ngần ngại chấp nhận lời yêu thương của anh. “ Em yêu anh” câu nói đầu tiên em nói trực tiếp với một người con trai. Em nhớ cảm giác run lên khi anh nắm chặt bàn tay em, cảm giác ấm áp khi anh siết chặt em vào lòng, rồi nhớ những nụ hôn đầu đời vụng về trao anh. Ở bên anh em thấy mình thật hạnh phúc, yêu cách nói chuyện vui vẻ của anh, yêu sự nhiệt tình của anh với bạn bè, yêu khuôn mặt ngây ngô khi em đố anh những câu hóc búa và…yêu cả ánh mắt xa xăm của anh…
Em biết lúc đó lòng anh đầy tâm trạng nhưng anh không nói ra. Em cảm nhận được sự chân thành của anh, thấy được em đã có một vị trí đặc biệt trong lòng anh. Làm sao em đếm được tất cả những kỉ niệm đã cùng anh trải qua. Anh có còn nhớ rằng em đã từng là một người đặc biệt khiến anh nhắn tin nhiều thế nữa. Em không biết hết tất cả những lý do vì sao em yêu anh nhưng có một điều chắc chắn rằng em luôn cảm thấy vui khi ở bên anh, dù đó chỉ là những giờ phút ngắn ngủi. Do điều kiện anh công tác, em thì phải học mình nên mình chỉ được gặp nhau vò cuối tuần thôi anh nhỉ?
Hạnh phúc – tưởng chừng em đã nắm chặt nó nhưng cũng rời xa em để lại cho em giờ là nỗi đau dày vò. Anh đến như một cơn gió rồi bỗng chốc bay đi, lời nói như gió thoảng mây bay, như giấc mơ để lại nỗi đau là hiện thực. Em đang sống trong những tháng ngày đau khổ xót xa khi tình yêu dang dở, nỗi nhớ mỗi đêm cứ ùa về làm lòng em thắt lại. Em càng cố tìm cách thoát khỏi những gì khiến mình nhớ đến anh nhưng càng trốn tránh thì những kỉ niệm cứ ùa về nhảy múa trong đầu óc, em biết con tim đang làm khổ lý trí rồi…Hay em đã không biết cách yêu để giữ anh lại trong cuộc đời mình, anh ra đi giờ em cũng không hiểu được sao mình xa nhau? Rồi bao nhiêu buổi hẹn cuối tuần đã không còn thực hiện được nữa, anh đã không đến nữa. Anh ơi có phải là những lần em có lỗi khiến anh chán nản, có phải do em hay nghi ngờ trách móc anh, có phải em hay hỏi anh những câu hỏi linh tinh làm anh khó chịu? Có phải như vậy không anh?
Khoảng thời gian bên anh ngắn ngủi nhưng trong em là cả hành trang kí ức tràn đầy. Một tình yêu mà tuổi 20 em mới có được. Anh xa rồi em mới thấy rằng em yêu anh nhiều hơn em nghĩ, anh xa rồi em thấy lòng mình càng cô đơn. Em tiếc rằng khi còn anh bên cạnh có lúc em đã thờ ơ không thấy trống vắng khi em cố tình làm anh giận. Giờ em sợ những con đường anh và em đã từng qua, sợ những nơi trong khuôn viên trường anh và em đã từng ngồi. Nước mắt em đâu rồi, nó chảy ngược vào tim, em không thể khóc được nữa, nếu khóc được em sẽ thấy đỡ đau hơn, nhẹ nhàng hơn anh à. Nếu thời gian quay trở lại em sẽ không để mình mắc phải những sai lầm. Nếu thời gian vẫn trôi đi em ước rằng anh quay về bên em, anh đừng bước đi xa em hơn nữa. Em vẫn ôm ấp mãi tình yêu này, vẫn chờ mong một ngày không xa máy em sẽ hiện lên cuộc gọi nhỡ từ người mang tên “ anh yêu” trong danh bạ. Dẫu đó là mong manh nhưng sao em vẫn mỉm cười khi nghĩ đến những kỉ niệm xưa kia của chúng ta, em cứ luôn tưởng rằng anh vẫn còn bên cạnh chưa rời xa em. Em chờ anh, anh à. Để nói rằng, em rất nhớ và yêu anh. Có một người con gái dại khờ còn vẫn rất yêu anh. Em không dám nói rằng sẽ mãi yêu anh hay nói rằng cả cuộc đời không quên được anh bây giờ nhưng giờ em chỉ thấy rằng em rất cần anh bên cạnh. Chờ anh quay về để làm lại từ đầu, cho em yêu anh nhiều hơn nữa. Em yêu anh – người sĩ quan thông tin của em. Gặp được anh là niềm hạnh phúc của em, em sẽ mãi mãi trân trọng niềm hạnh phúc đó.
Trả lời