1.01. Adele - Set Fire To The Rain 2.02. Johnny Hates Jazz - Turn Back The Clock
3.03. Train - Drive By 4.04. Van Morrison - Have I Told You Lately 5.05. Baek Ji Young - Don't Forget 6.06. Juwita Suwito - Part Of A Fool 7.07. Westlife - I Have A Dream 8.08. Connor Reeves - Earthbound 9.09. ATC - Thinking Of You
Chỉ khi đánh mất điều gì đó ta mới cảm thấy nó quý giá và đáng trân trọng. Với em, anh cũng vậy. Khi anh bên cạnh, em khó chịu, bực bội. Không có anh, em lại thấy trống vắng. Anh gọi điện, dù không nói nhưng em cảm thấy bị làm phiền. Đến khi anh không gọi nữa em lại thấy nhớ, thấy thiếu vắng một điều gì đó thân thuộc.
Anh nói yêu em, anh hứa sẽ làm tất cả vì em, em đa nghi bảo anh nói dối. Anh đau khổ đưa ra quyết định sẽ từ bỏ tất cả chỉ để chúng ta được bên nhau, em lại hời hợt vô tâm như chẳng có gì quan trọng. Em bảo hãy đi tìm hạnh phúc khác đi, anh đi và em lại đau lòng.
Hơn 4 năm anh miệt mài theo đuổi, còn em cứ vô tâm vô tình. Không phải em không nhận thấy tình yêu anh dành cho em, nhưng em không đủ can đảm, không đủ tự tin để đối mặt. Em sợ một ngày em yêu anh thật, anh lại rời xa em.
Và cái ngày em lo lắng cũng đến. Không biết từ bao giờ anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của em. Không biết từ bao giờ em cứ mong chờ một tin nhắn, một hồi chuông điện thoại từ số điện thoại quen thuộc của anh.
Tình cảm em dành cho anh bắt đầu từ tình yêu dành cho màu quân phục anh mang, nhưng chính sự chân thành, chính sự kiên nhẫn của anh mới làm em gục ngã. Giờ em mới hiểu thế nào là đuổi hình bắt bóng. Dẫu ngay từ khi bắt đầu em đã biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng sao khi nó đến em vẫn thấy lòng nao nao buồn. Những lời anh nói em sẽ chẳng thể nào quên, nhưng em sẽ ghi nhớ chỉ để tự nhắc với lòng mình, em đã từng có một người anh, một người bạn thật lòng quan tâm và yêu thương em.
Em và anh, hai con người ở hai đầu tổ quốc, được gặp nhau, được quen nhau cũng đã là điều kỳ diệu, anh nhỉ?! Em thật tâm mong anh được hạnh phúc. Hãy vững lòng đắp xây cho ngôi nhà anh đang có, đừng bận tâm với những gì đã qua, anh nhé! Bởi ký ức là những thứ không bao giờ có thể lấy lại.
Chào anh Quick, chào chị Snow!
Em là Nghị ở Bắc Giang, đã được nghe chương trình từ rất lâu rồi, nhưng đến hôm nay em mới có dịp để gửi mail cho anh chị. Đến thời điểm này, em đã sắp chuẩn bị cho kỳ thi đại học đầy cam go và thử thách phía trước, nhưng vẫn chưa biết mình nên chọn con đường nào cả. Em cảm thấy rất là chán nản.
Em đã định viết thư cho anh chị từ lâu rồi, cách đây khoảng hơn 3 năm trước, đó là vào cái ngày em học lớp 9, khi kỳ thi lên cấp 3 đã xong. Em thấy rất buồn và muốn tâm sự, nhưng mà không biết cách gửi thư như thế nào, hix. Lúc đó em cảm thấy mình thật đơn độc khi mà các bạn đang đầy niềm vui vì đỗ cấp 3, còn em thì đang ngồi nghĩ xem bây giờ có ai đang nhớ tới mình không.
Những lúc buồn như vậy, em chỉ muốn ngồi một mình, uống một tách cà phê và nghe chương trình của anh chị. Em là một thằng học dốt văn, cũng chẳng biết nói gì hơn. Qua đây em muốn nhờ anh chị gửi tặng cho em và các bạn của em là Sáng, Hòa, Kiên một bài nào đó nói về tuổi học trò được không ạ?
Cảm ơn anh chị rất nhiều!
Vậy đấy, thấm thoát đã 5 năm rồi, kể từ khi nụ hôn đầu tiên của anh dành cho người anh yêu đặt lên gò má em. Cũng ngày này 5 năm về trước, giữa màn đêm buông xuống bờ biển lấp lánh đèn của thành phố biển Vũng Tàu, giữa dòng người tấp nập, giữa những giây phút ngọt ngào nhất của ngày Valentine năm ấy, còn đó một khoảng lặng, một khoảng lặng chỉ dành riêng cho hai người – anh và em. Và nụ hôn đầu tiên ấy đã đưa em vào vòng tay anh, hay chính là đưa hai trái tim tiến lại gần nhau hơn. Và em đã khóc, em đã khóc rất to rồi ngả đầu vào bờ vai anh. Thực ra lúc đó vai anh chưa đủ cứng cáp để cho em ngả vào. Vì sao? Vì lúc đó hoàn toàn trong anh chỉ có sách vở, những bài học trên lớp mà không có biết gì đến yêu thương cả. Nhưng cũng chính em làm cho bờ vai đó vững chắc hơn bằng tình yêu của chúng ta lớn dần theo năm tháng.
Có thể anh không thể viết được những bài văn làm người nghe phải rơi nước mắt. Cũng có thể không diễn tả hết cảm xúc cũng như tình cảm của anh dành cho em. Cũng phải thôi, đối với sinh viên trường ĐHBK tp.HCM, đặc biệt là sinh viên khoa điện thì điều đó gần như không thể. Chiếc bàn của anh sẽ không có những chậu cây, những chú gấu bông mà chỉ toàn là những chì hàn, diot, biến áp, dây điện,…Hay cùng lắm chỉ là bo mạch denled hình trái tim làm tặng người yêu. Tụi anh khô khan trong cách sống, giản đơn và có phần lạnh lùng trong cách nói. Và chắc chắn là không lãng mạn trong cách yêu rồi, và anh cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng anh nghĩ em sẽ hiểu cho anh và thông cảm cho anh vì điều đó.
Và mùa Valentine nữa lại đến. Năm nay cũng như bốn mùa Valentine trước, anh cũng sẽ chẳng có nhiều thời gian để đi chơi cùng em. Còn đó những bài thi chưa trả, những toan tính cho học kỳ khó khăn sắp tới, nhưng anh muốn nói với em một điều: Anh yêu em nhiều lắm! Thiên thần bé nhỏ của anh! Và nếu anh có mắc lỗi lầm, hãy tha thứ cho anh như em đã từng, em nhé!
Anh sẽ không buông tay em ra đâu, không bao giờ. Tại sao phải buông tay khi chúng ta vẫn còn yêu nhau sâu sắc? Tại phải buông tay khi anh không thể sống thiếu em. Cứ nghĩ đến việc sau này người đàn ông luôn ở bên cạnh em, sẽ hôn em, nắm tay em, làm cha những đứa con của em không phải là anh thì anh cảm thấy khó chịu lắm, em biết không? Không bao giờ, anh sẽ không bao giờ anh để cho điều đó xảy ra. Em bảo anh là bá đạo hay ích kỷ gì cũng được, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi em à.
Anh chợt nhớ đến một đoạn thơ giống như hoàn cảnh của chúng ta bây giờ:
“Chỉ có một lần thôi
Anh hỏi em im lặng
Thế là em hờn giận
Để chúng mình xa nhau”
Thật là một cái kết lãng xẹt phải không em? Bởi vì giữa chúng ta đã có những ký ức lạng mạn và đẹp thế cơ mà. Không thể để cho một cái kết như thế này xuất hiện được, anh sẽ phải thay đổi. Em tin anh nhé và chờ anh nhé. Anh sẽ lại cho em thấy anh vẫn là của em, chưa một lần thay đổi, trái tim anh, con người anh.
Anh sẽ lại tự tin đứng trước mặt em. Chúng ta vẫn sẽ tay trong tay như ngày xưa em nhé! Chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch, cùng nhau làm từ thiện, cũng nhau vui vẻ. Và cố gắng trong suốt quãng đời còn lại, chúng ta sẽ lại trao nhau những ánh mắt, nụ cười ấm áp, những nụ hôn tưởng chừng như bất tận, những cái ôm từ đằng sau thật ấm áp và ngọt ngào. Đó là quyết tâm của anh sau một chuỗi ngày dài ảm đạm vắng hình bóng em. Cuộc sống tưởng chừng như chẳng còn ý nghĩa gì nữa nếu thiếu em trên đời này. Anh quyết tâm và nhất định anh sẽ làm được. Hãy chờ anh nhé!
Anh Quick và chị Snow thân mến, em viết lá thư này cho anh chị trong một nỗi sợ hãi tột cùng đó là sẽ mất cô ấy mãi mãi. Và như người ta thường nói, khi bạn đã trải qua nỗi sợ hãi lớn nhất trong cuộc đời thì bạn sẽ không sợ gì nữa. Và em đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết với quyết tâm sẽ đưa cô ấy trở lại bên mình mãi mãi.
Mong anh chị gửi cho cô ấy ở số điện thoại 0973696*** bài hát Have I told you lately của Van Morrison với lời nhắn: “Chỉ cần em đứng yên một chỗ thôi, anh sẽ đến, nhanh nhất có thể”.
Viết lần cuối cho những cảm xúc sẽ ngủ yên mãi mãi nơi trái tim của tớ.
Tớ đón tuổi 22 bằng việc xa cậu. Giai đoạn ấy thật khó khăn với tớ, cậu biết chứ? Có lẽ là không đâu. Khi đang hạnh phúc cậu sẽ không nhớ nổi rằng chúng ta đã từng yêu nhau. Tớ hiểu cậu mà.
Ngày chia tay, cậu khóc, và chỉ nói cậu mệt mỏi đến mức không thể tiếp tục được nữa. Tớ quyết định để cậu đi, vì tớ nghĩ mình không phải là người xứng đáng. Rồi tình cờ tớ biết chuyện của cậu và cô ấy. Tớ khóc, hụt hẫng và oán hận, mọi thứ vỡ tan. Tớ chơi vơi và mất phương hướng. Không thể nhớ nổi mình đã đi qua những ngày tháng ấy như thế nào, nhưng tớ vẫn nhớ rất rõ từng cảm nhận. Đau đớn, nước mắt không làm tớ bớt đau, nhưng tớ vẫn khóc nhiều như một đứa trẻ bị đánh đòn oan.
Trách móc thì cậu im lặng, không một lời giải thích, biện minh. Tớ tự hứa sẽ không bao giờ tha thứ. Nhưng thời gian chưa từng là một liều thuốc tốt cho trái tim bị tổn thương của tớ. Mỗi ngày trôi qua, tớ bị dặn vặt bởi rất nhiều thứ, rất nhiều câu hỏi Tại sao, cần lời giải đáp. Và tớ nhớ cậu, tớ để mặc mình chìm trong ký ức có cậu, tớ nuôi dưỡng, khơi gợi lại mọi thứ liên quan đến cậu, tớ yếu đuối chấp nhận việc van xin cậu quay trở lại. Nhưng cậu đã khác rồi, lạnh lùng và không còn yêu thương tớ nữa. Cậu, bây giờ đã có thể để tớ một mình giữa trời đêm rét mướt mà chỉ nhắn “Dù Thủy có chết rét Hiếu cũng không làm được gì đâu, Hiếu xin lỗi”. Tớ hiểu, chúng ta đã chia xa thật rồi.
Có lẽ đã đến lúc tớ phải học làm người lớn thôi, học cách buông tay và yêu thương lại từ đầu. Đã hết có cậu trong tim, nếu có chăng cũng chỉ là một trạng thái giống người nghiện thuốc, dù không thích nhưng vẫn hút, thói quen mà, phải bản lĩnh lắm mới cai được. Điều ấy tớ làm được, cậu nhỉ, cậu vẫn bảo tớ giỏi mà. Đã đi rồi thì không bao giờ được quay lại đâu cậu nhé. Hứa với tớ, sẽ luôn là cậu - ấm áp và dịu dàng. Sau hôm nay tớ cũng trở về là tớ. Hứa là không khóc nên đừng bận tâm về tớ nữa.
Anh chị thân, mong anh chị phát tặng em và bạn ấy ca khúc Don’t forget trong bộ phim Iris. “Tớ sẽ quên và sống thật tốt, nhưng cậu hãy giữ lại lời hứa về Akita nhé!”
Vậy là sắp đến dịp đặc biệt, muốn gửi tới người ấy một món quà gì đó mà chẳng thể nào nghĩ ra, đầu óc sao tự dưng kém lãng mạn và thiếu sáng tạo đến thế. Hứa sẽ tặng người ấy một bài hát trên Quick Snow mà sao thấy khó quá, cũng gửi một vài lần mà đợi mãi chẳng thấy đâu. Có lẽ những tâm sự buồn thì dễ nhận được sự đồng cảm của người khác hơn, còn mình thì…mình đang hạnh phúc mà, hạnh phúc theo đúng nghĩa của nó. Hạnh phúc là khi có một người để yêu, một công việc để làm và một tương lai để phấn đấu.
Sáng này, cơ quan lập pháp – tức là vợ yêu đã ra một nghị quyết yêu cầu cơ quan hành pháp – là mình đây phải thực hiện. Nội dung cụ thể như sau:
1. Tối phải đi ngủ trước 12 giờ, không thì mệt lắm.
2. Sáng phải dậy trước 6 giờ 30.
3. Ông già phải có trách nhiệm nhắc nhở thời gian trên.
4. Em yêu anh.
Hehe, thích nhất là cái điều khoản thứ 4.
Anh chị thân, cũng nhờ qua chương trình này em và người ấy đã quen nhau và đến với nhau. Người ấy vẫn bảo rằng, nhất định khi cưới phải mời cả anh Quick và chị Snow đến dự nữa. Hihi, cứ nghĩ đến lúc ấy mà em rạo rực hết cả người. Viết thư đến chương trình hôm nay, mong anh chị hãy phát tặng cho người yêu của em ở số điện thoại 0975*34647 ca khúc này với lời nhắn: “Vợ yêu à, anh yêu em nhiều lắm! Nhất định phải luôn vững niềm tin em nhé! Chẳng gì là không thế nếu cả hai đứa cùng quyết tâm và cố gắng cả! Luôn nhớ và yêu em!”.
Anh chị thân, em gặp bạn ấy mùa hè năm ngoái, khi em vừa học xong năm thứ 3 đại học. Kỳ thực tập cùng bạn ấy chỉ vỏn vẹn có 16 ngày, chỉ đủ để em nhớ được tên và nụ cười của bạn ấy – cao ngạo và rực rỡ. Em cứ nghĩ rằng rồi tên của bạn ấy sẽ chìm vào quá khứ khi em trở về nhà và tiếp tục những giờ học luật trên giảng đường. Những bữa tiệc sinh nhật và bao dự định đầy ắp trong đầu của một cô sinh viên năm cuối.
Cuộc sống của em chưa từng liên quan đến một đất nước tuyết rơi từ tháng 10 và kéo dài đến tận tháng 5. Và em cũng đã nghĩ mọi thứ sẽ chẳng có gì thay đổi, có chăng là thêm vài kỷ niệm đẹp trong một mùa hè. Nhưng mọi thứ đã không đơn giản như thế khi bạn ấy nói rằng, bạn ấy rất thích em.
Em đã cố gắng để không tin. Tự trách mình sao lại nhẹ dạ đến thế. Nhưng khi giờ đây, khi chỉ có thể thấy bạn ấy qua những bức ảnh trên facebook, thi thoảng nhìn khuôn mặt không rõ của bạn ấy qua webcam, nghe giọng nói vừa mạnh mẽ, vừa nhiều âm gió rất đặc trưng của bạn khi đeo headphone, và chỉ có thể đọc được những dòng chữ gửi từ một chiếc máy tính cách em đến 2991,77km, em cảm thấy muốn gặp lại bạn ấy hơn bất cứ ai em từng gặp trên đời.
Đáng lẽ chỉ nên đổ lỗi cho trái tim ngốc nghếch đã không thể quên bạn ấy chứ chẳng nên đổ lỗi cho sự khác biệt về quốc tịch và nơi sống. Chẳng nên đổ lỗi bởi tại không có đường bay thẳng từ Việt Nam tới nơi bạn ấy ở, hay bởi em nghĩ nát óc mà không biết làm sao có cách nào để vượt những khoảng cách quá hữu hình để đến bên bạn ấy.
“Nhất định tớ sẽ tới Việt Nam để gặp bạn”. Em không sống trong niềm tin và sự chờ đợi vào lời hứa đó, bởi con đường của em và bạn ấy như hai đường thẳng, đã cắt nhau ở một điểm mà thôi. Nhưng thi thoảng em cũng nhắm mắt lại và ước mơ bạn ấy đang nắm tay em, để lại mỉm cười với em như trước. Vào một ngày tươi đẹp nào đó, thi thoảng em vẫn cho phép mình mơ mộng. Như lúc nào đây, khi em đang viết thư cho anh chị là khi em cảm thấy trái tim mình chẳng có tội gì nếu cảm thấy gần 3000 km chẳng có nghĩa lý, bởi bạn ấy vẫn luôn động viên em cố gắng và sống thật hạnh phúc, dù em có quyết định như thế nào.
Nghĩ tới câu nói “chính những gì cháu không có được trong cuộc sống mới chính là vẻ đẹp của cuộc sống” mà em đã từng đọc trong một cuốn sách. Có lẽ, thay cho những lúc không vui vì vô tình gặp Mr.Right trong một hoàn cảnh không thích hợp lắm, em muốn nói với bạn ấy lời cảm ơn, dù em biết bạn ấy sẽ không bao giờ hiểu tiếng Việt. Biết đâu trên con đường em đang đi và mang một phần kỷ niệm trong lòng, em và bạn ấy sẽ phát hiện ra chúng em không phải là hai đường thẳng mà là đường cong để gặp nhau thêm một lần nữa. Nếu không mỉm cười và bước đi thì làm sao biết được tương lai, phải không anh chị?
Xin anh chị gửi tới em và bạn ấy ở địa chỉ [email protected] ca khúc I have a dream của Westlife. Nếu yêu cầu này được phát, một cô gái sắp tốt nghiệp đại học nhưng vẫn mơ mộng sẽ mạnh mẽ lên rất nhiều để tiếp tục mỉm cười. Và em xin thay mặt cô gái ấy cảm ơn anh chị nhiều.
Hôm nay là ngày tôi từ quê vào lại Sài Gòn học sau kỳ nghỉ Tết, một kỳ nghỉ buồn. Tôi và cô ấy yêu nhau được gần 2 năm, dù yêu xa nhưng thật sự chưa bao giờ chúng tôi xa nhau quá 3 tháng cả. Trải qua rất nhiều thử thách và khó khăn, nhiều lần cãi vã, giận hờn, dù phải chịu nhiều thiệt thòi của yêu xa nhưng cả hai đều vượt qua. Mỗi lần như vậy lại càng thấy yêu nhau nhiều hơn.
Nghe những chia sẻ của mọi người trên Quick Snow show, tôi lại càng tin tưởng và cố gắng hơn cho một tình yêu đẹp của mình. Lần này xa nhau hơn 5 tháng không được gặp, tôi cứ tưởng Tết này về sẽ bù đắp lại cho cô ấy. Nhưng tôi đã không thể tin và bị shock khi nghe nói cô ấy đã có người yêu mới, và giờ đã được 2 tháng rồi. Cô ấy nói với người ta là đã chia tay bạn trai từ lâu.
Về gặp lại cách nhau chỉ vài bước chân, nhưng cô ấy đã lên xe về cùng người yêu mới, để lại tôi gục ngã giữa đường, tìm cách lý giải cho tất cả. Mọi thứ quá rõ ràng, giải thích sao nữa đây. Gần 2 năm yêu nhau sao cô ấy có thể đối xử với tôi như vậy. Cũng chẳng muốn trách người, trách mình để tự làm đau thêm chính mình nữa. Thôi thì đành đổ lỗi cho hoàn cảnh, có thể như vậy sẽ tốt hơn cho cô ấy.
Vào lại thành phố sau những ngày Tết say khướt và những đêm không ngủ được, tôi giờ đây sẽ tốt hơn. Và đây sẽ là lần cuối tôi nhớ và đau vì em. Chúc em luôn vui vẻ và hạnh phúc.
Sắp đến ngày Valentine rồi, những dự định tuyệt vời giờ đang tan biến. Làm ơn hãy gửi đến cô ấy là Thu Hiền ca khúc Earthbound của Conner Reeves như một lời cuối cùng.
Nhà em và nhà anh nằm đối diện nhau, cách nhau chỉ qua con đường bé xíu Nguyễn Lương Bằng của Đà Lạt. Ấy vậy mà mới gần đây em mới nhận ra có sự tồn tại của anh, hehe. Chính xác thì có lẽ là hè vừa rồi em có thói quen chiều hay ra đứng ban công dòm mọi người qua lại. Một ngày, hai ngày, rồi nhiều ngày trôi qua, em chợt khám phá rằng, thì ra cái nhà hàng xóm đối diện bên kia đường, đối diện phòng mình có sự tồn tại của anh. Từ đó, em bắt đầu chú ý tới anh nhiều hơn, từ giờ đi làm, tới giờ anh về. (Nghe có vẻ điên điên anh chị nhỉ? Chắc chẳng ai dư hơi đến thế, hehe. Nhàn cư vi bất thiện, rảnh rỗi quá nên sinh tật ý mà).
Không biết bao nhiêu lần đang đứng ở ban công bên này, em bắt gặp ánh mắt anh cũng từ phía bên kia. Nhưng thay vì gật đầu chào hay mỉm cười em lại nhanh chóng đưa mắt đi chỗ khác, vờ như không thấy anh, để rồi sau đó khi anh đi vào mất lại tự trách mình không đủ can đảm để bắt chuyện hay mỉm cười làm quen với anh. Đã bao lần tự nhủ một mình chắc chắn lần sau gặp anh sẽ cười hay gật đầu một cái làm quen. Ấy vậy mà khi thấy anh lại làm ngược lại hoàn toàn. Cơ mà cũng vì cái cục sĩ diện trong em nó to quá, chỉ sợ cười mà anh không cười lại hay gật đầu mà anh không có phản ứng gì thì quê lắm. Với có lẽ trong mắt anh, em chỉ là một con nhóc hàng xóm chẳng quen biết. Thậm chí anh tên gì em còn chả biết, chỉ biết tên ở nhà của anh là Tí. Và một sự trùng hợp ngẫu nhiên làm em chú ý tới anh là anh và em đều có xe Sirius mầu đỏ, xe anh đời ra trước, xe em đời sau.
Anh chị thân, em nhờ anh chị phát tặng anh hàng xóm ấy ca khúc Thinking of you của ATC. Không biết anh ý có nghe chương trình không nhưng em muốn thử xem sao với lời nhắn: “Cho em làm quen với anh nha. Nếu anh nghe được yêu cầu này thì liên lạc với em qua địa chỉ [email protected] hoặc qua số điện thoại 01285*81895.
Bread says
mới vào mà đã cãi nhau te tua rồi, đúng là Quick & Snow :))
sutuhadong_238 says
Tệ thật, cứ nghe những câu chuyện lãng mạn lại làm trái tim mình rạo rực >>> vẫn cứ phải mỉm cười và bước đi thôi ^^
Tenny says
“Và cái ngày em lo lắng cũng đến”
Câu chuyện này sao giống mình quá.
Ngày này sao giống mình quá.
Có lẽ mình có duyên với cái ngày 12/02.
Toàn là cái duyên bất ngờ đến đau lòng.
Em xin lỗi anh vì tất cả những lời em đã nói, tất cả những hành động mà em đã làm trong suốt những năm qua…những điều làm anh tổn thương chỉ bởi vì em quá trẻ con và vô tâm.
Em chúc anh tìm thấy hạnh phúc của mình.
themtca says
Thật vui khi mỗi tối được ngồi nghe Q&Snow 🙂
huynh lan says
người ta thường nói khi mất đi rồi mới biết mình đã từng có. đúng không bạn? mình nghĩ mình cũng đã 1 lần như bạn…. cũng không biết có phải không nữa. nhưng giờ thì điều đó không quan trọng nữa rồi, mình đã học được cách chấp nhận mất điều gì đó vì bản thân mình không biết trân trọng nó. cuộc sống là vậy mà……
….. Gửi đến anh, lời chúc muộn màng, nhưng rất thành tâm, chúc anh hạnh phúc!
Đoàn Huy Hoàn says
Chào anh Quick và chị Snow thân mến!
E nghe chương trình từ những ngày đầu tiên phát sóng đến suốt thời sinh viên.
Cũng có rất nhiều tâm sự muốn chia sẻ trên chương trình nhưng chưa bao giờ thực hiện.
Lúc này, khi đã ra trường 7 năm, đã đi làm với bao đổi thay, đã trở thành một người khác hoàn toàn nhưng thi thoảng vẫn nghe lại những chương trình từ ngày xưa và chương trình mới. Lần nào cũng vậy, những kỉ niệm buồn, vui lại ùa về. Có thể nói, chương trình như một liều thuốc tinh thần của em trong những lúc khó khăn trong cuộc sống.
Hôm nay em rất muốn anh, chị phát giúp em bài hát “Lithium của Nirvana” gửi tặng tất cả những người bạn của em.
ngọc says
bạn rất giống mình,nhưng mình đã níu kéo hai năm cơ.