Lâu nay, em vẫn tự hỏi mình rằng giữa anh và em là gì? Chúng ta không là người dưng, không là bạn, càng không phải là người yêu? Em ước gì em có thể tìm được một danh từ khác để nói về chúng ta…
Anh biết không, em đã từng nghĩ rằng em yêu anh rồi lại nghĩ là không. Và ngàn lần em tự dối mình rằng anh cũng yêu em rồi cũng tự bản thân em nghĩ rằng không. Em qua những ngày nắng, những đêm mưa… với những tình cảm ấy. Anh kể cho em nghe, anh đi lang thang một mình, anh chịu đựng được hết thảy. Chỉ một lần đi ngang qua nhà ai đó ngửi thấy mùi hương cũ anh lại bật khóc vì cảm thấy lạc lõng và cô đơn, thế mà em vẫn chưa thể cảm thông một cách sâu sắc. Em vẫn cứ bảo “em còn trẻ con lắm” để rồi từ bỏ tình cảm anh dành cho em… Em chẳng hiểu nổi mình nữa!
Anh lặng lẽ chào em, anh đi. Mấy năm trôi, anh đi về giữa hai thành phố. Mỗi lần về Sài Gòn anh đều cố gắng liên lạc với em. Rồi em đi Hàn Quốc, không báo anh biết. Mất liên lạc với nhau một thời gian. Một ngày, khi em về, anh gọi và báo tin anh sắp kết hôn. Em bất ngờ và đùa rằng “sao anh không chờ em?”. Anh chỉ cười đáp lại “chờ em đến dài cổ, em cũng chẳng chịu”. Rồi anh kể cho em nghe về chị. Chị không ai khác đó là bác sỹ tâm lý của anh, là người nghe anh chia sẻ và làm cái giỏ đựng những câu chuyện của em và anh…
Nghe anh thông báo mời lễ cưới, em cũng cảm thấy một chút mất mát… Nhưng dẫu sao, em cũng cầu chúc cho hạnh phúc của anh chị. Rồi một ngày kia, em hiểu rằng chúng ta không phải là người dưng, không phải là bạn, càng không phải là người yêu. Một ngày kia, khi em đến thăm anh chị, chị sẽ đứng đâu đó, giữ khoảng cách đủ xa để tạo sự thoải mái và đủ gần để có thể biết được nội dung câu chuyện.
Anh có biết những ngón tay em đang run không? Cảm giác đau từng đầu ngón tay mỗi khi chạm vào bàn phím máy tính khi viết ra những dòng này…Lòng em đã nặng trĩu trong những ngày gần đây, rất nặng nề. Em đã vội vàng trong nhiều chuyện và trả giá cho điều đó là những mất mát trong tâm hồn, tự em làm em đau thôi…Có nhiều lúc, em cố gắng giấu đi cảm xúc thật của mình, để rồi khi chỉ có mình em, những dồn nén bật lên, vỡ òa, là những tiếng thở dài thườn thượt. Em cũng chỉ là một người bình thường, đã từng phải trằn trọc, từng phải ôm đầu, ôm ngực vì đau, từng phải tự nắm chặt lấy tay mình khi cảm nhận nỗi đau mất mát len lỏi trong từng mạch máu.
Có một mối quan hệ giữa hai người, cao hơn mức tình bạn nhưng không phải là tình yêu thì gọi là gì nhỉ? Có phải chăng là tri kỷ. Nếu tình bạn cũng có lửa như tình yêu thì có thể nói tình bạn phát sáng mà không phát nhiệt, trong khi đó tình yêu đốt cháy và tỏa nhiệt cùng một lúc, vậy có nên gọi tình bạn đó là tri kỷ không?
Trả lời