Mỗi người có một cách thưởng thức cà phê riêng của họ.
Có người thích ngồi phiêu du với những tia nắng ở những quán cóc ngoài công viên, thưởng thức cà phê một cách tự tại, uống cà phê cóc để buôn chuyện thoải mái với bạn bè mà không sợ làm phiền người khác, uống cà phê cóc vỉa hè để ngồi đọc một tờ báo mỗi sáng và uống cà phê cóc để được ngổi xổm phì phò điếu thuốc, để cảm nhận cuộc sống đang trôi chảy. Đó là một nét văn hóa cà phê rất thú vị.
Có ai đó lại thích ngồi trong những quán sân vườn có ao hồ, tiểu cảnh. Cảm giác như được ngồi giữa thiên nhiên bao la, uống một ly cà phê sữa mà cảm nhận cái không gian xanh của hoa lá cành thì quả thật không còn gì bằng. Cà phê sân vườn là chút điểm nhấn cho những tâm hồn bồng bềnh.
Với những người thích ồn ào náo nhiệt, họ không chịu được cái chất sên sến của những quán cà phê nhẹ nhàng, có lẽ khi đó một cà phê rock hay DJ sẽ làm họ thỏa mãn. Được ngồi nhấp nháp một ly sữa đá và lắc lư theo điệu rock bùng cháy và những bản DJ rực lửa, lúc đó bất kì ai cũng sẽ muốn vứt đỏ đi hết phiền muộn và những bộn bề của cuộc sống.
Cà phê là một thứ gì đó không thể thiếu với cuộc sống của chúng ta, ta tìm đến cà phê như một thứ thuốc cho tâm hồn, ta tìm đến cà phê cho những cuộc vui. Đi bất cứ đâu ta cũng gặp cà phê, nó dường như hiện diện quanh ta, nó bắt ta phải nhớ đến nó mỗi khi muốn uống một thứ gì đó. Và để nói cho hết về cà phê thì có lẽ quá mơ hồ. Vì nó không phải chỉ là một loại thức uống mà nó còn là cả một nét văn hóa, và đôi khi trong nó còn chất chứa chút gì đó là nghệ thuật, là cảm xúc là tâm hồn.
Có nhiều người thích lắng đọng với những giọt cà phê phin bên giai điệu của nhạc Trịnh, lúc đó chúng ta như đi sâu vào con người mình, uống cà phê nhạc Trịnh thường làm cho bất kì ai cũng phải suy ngẫm, tâm hồn cũng lắng lại và để rồi trải lòng ra với cuộc sống. Đó cũng là điều thú vị khi thưởng thức một ly cà phê.
Cà phê là điều gì đó giản dị, có thể đó là những chú công nhân, ngồi nhâm nhi ly cà phê buổi sáng với khói thuốc. Hay đó là một chàng sinh viên với ly cà phê cóc giản đơn và mọi thứ diễn ra cũng thật đơn giản. Cà phê không kén chọn bất kì ai mà cà phê chỉ khác nhau khi ai đó lựa chọn chúng. Một ly cà phê cóc sẽ khác với cà phê phin, một đen đá sẽ khác với capuchino. Nhưng dù là gì đi chăng nữa, cà phê vẫn là một điều không thể thiếu, vẫn là những mảng cảm xúc bất tận cho những tâm hồn.
Tôi đang ngồi bên một phin cà phê, ngắm từng giọt cà phê, tự nhiên muốn viết một cái gì đó, muốn kể về điều gì đó. Không phải đó cũng là cà phê sao.
nguyenvietthinh says
MC Cua hay quá!!! 🙂