Anh đến bên cuộc đời em, gắn anh vào những suy nghĩ của em thật chóng vánh và để rồi anh bước ra cuộc sống và ý nghĩ của em cũng thật mau lẹ….Thời gian trôi qua không quá dài để nói rằng những gì đã qua là bất biến nhưng cũng đủ để nó làm trái tim em thổn thức mỗi khi gió mùa về….Hà Nội vào đông, giăng đầy nỗi nhớ, nỗi nhớ về anh, về kỉ niệm….Hà Nội vào đông, từng góc phố dài lê thê, những cơn gió thêm cay nồng vào khóe mũi, khóe mi…..Hà Nội vào đông, những cơn mưa như nhọc nhằn hơn bởi chỉ có mình em buốt lạnh đôi vai….Hà Nội vào đông, màn đêm ngang dọc những ý nghĩ, những hoài cảm và cả những dự cảm xa xôi…Hà Nội vào đông, trong em ngổn ngang, ngổn ngang và chỉ biết rằng những gì đã qua sẽ theo em suốt cuộc đời này…..Tự nhiên thèm một tin nhắn “ đông về rồi em nhớ mặc ấm nhé…”
Biết rằng anh đã không còn là của riêng em, thế nhưng tại sao em cứ ích kỉ giữ anh trong trí nghĩ của riêng mình? Chiều nay,tình cờ gặp lại anh, anh vẫn là người con trai của những năm về trước…của những ngày tháng em yêu….Ngồi cạnh anh, vẫn ở chiếc ghế đá đó, vẫn là cái lạnh cắt da của miền Bắc, vẫn là người con trai em đã yêu…nhưng em không thể có nổi một cảm giác bình yên và anh cũng thế….. Chiều nay ngồi bên anh, nhưng trái tim em không lí giải nổi vì sao sự xa cách của chúng ta lại xa đến vậy? Và em cũng không thể giải thích tại sao, ngồi bên anh mà em vẫn thấy nhớ em da diết??? Đêm Hà Nội, vẫn chằng chịt những nỗi nhớ về anh?
Em sẽ không trách anh, sẽ không hờn giận…em sẽ vẫn gọi tên anh, vẫn đánh thức quá khứ đã ngủ yên, vẫn nghĩ về anh khi nỗi cô đơn vây quanh đời em…Em vẫn tin rằng chúng ta không cô đơn, chúng ta vẫn đi chung trong cuộc đời này, chỉ đơn giản là không chung trên một con đường mà thôi….Và anh cũng hãy nhớ rằng “I still may think of you now and then…”
Gửi đến anh ca khúc “Now and then”- bài hát mà cả hai chúng ta đều thích.
Trả lời