Bây giờ là 3h sáng… thức giấc sau một cơn mơ , giờ đây giấc ngủ sao trở nên khó khăn đến thế… Tự nghĩ cố́ ngủ đi, mà sao có vẻ càng cố gắng thì giấc ngủ càng xa vời hơn …
Nửa đêm, một mình với bốn bức tường , Sài Gòn về đêm lạnh thật, một cái lạnh đến tê tái tận đáy lòng. Không gian chỉ có tiếng côn trùng rền rĩ, đâu đó văng vẳng tiếng chó sủa phá tan sự yên lặng của màn đêm…
Bóng đèn lắc lư theo con gió lùa trong hẻm vắng …
Tự dưng trong lòng xuất hiện những suy nghĩ thật lạ lẫm… Trăn trở trong chiếc mền, khó ngủ, cảm giác như chỉ có một mình trên thế gian này.
Tôi đang cô đơn…
Mười chín năm, một khoảng thời gian khá ngắn trong một đời người… Nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ cho tôi những cảm giác khó quên…
Mỗi ngày tự nhủ cố gắng đủ mọi việc. Thành công có… mà thất bại cũng không ít. Chẳng có gì mà tôi chưa trải qua….. Liệu có một khoảng trống thời gian nào để tôi nghỉ ngơi…
Loanh quanh, luẩn quẩn, tìm một nơi để vứt bỏ những buồn phiền, tìm một ai đó có thể nghe những điều tôi đang nghĩ, tìm một người cho tôi một điểm tựa trong cuộc sống bộn bề này….
Gia đình ah`, tôi còn “nợ” nhiều lắm, tôi chẳng muốn thêm một gánh nặng nào nữa lên cha mẹ – những người đã hết lòng vì tôi suốt cả cuộc đời rồi …
Bạn bè thì sao ? Chẳng thể để tình bạn bị những suy nghĩ cá nhân đè nặng lên được, ai rồi cũng sẽ cuộc sống riêng của bạn thân… thôi cứ giữ tình bạn là niềm vui của cuộc sống….
Còn người mình thích ? Điều đó càng không thề xảy ra … chỉ vì đơn giản tôi vẫn chưa thể nghĩ tới hai chữ “tình cảm”…
Suy nghĩ quanh quẩn vẫn một câu trả lời, tất cả mọi việc chỉ có thể do bản thân giải quyết được… và vượt lên trên hết, tôi vẫn chỉ thấy mình là một kẻ cô đơn, đang bước, từng bước dài khắc khoải, không một đích tới thực sự….
Tôi đã muốn buông xuôi tất cả, mệt mỏi, tôi như muốn quẳng tất cả mọi suy nghĩ trong đầ̀u đi….
Chạy trốn trước cuộc sống hiện tại ư ? Quả là một cách hay, nhưng … chạy mãi thì cũng phải quay về thôi, chạy càng xa thì khi trở về hiện tại mọi thứ càng thêm rối bời …
Thế rồi tôi vẫn lại là một người lữ hành cô đơn…
Cảm giác cô đơn thật khó lường … Có thể bất chợt thấy mình cô đơn ngay trong căn nhà đầm ấm, hay bỗng dưng thất mình lạc lõng giữa một đám bạn thân…
Cô đơn giống như một người bạn bất ngờ và rất khó để nắm bắt.
Tôi với cậu thân nhau lắm ! Ngạo nghễ, đôi khi bất cần đời… Cậu đem đến cho tôi thật nhiều thứ…
Cậu cho tôi thấy trái tim mà tôi vẽ chỉ mãi là một bức tranh không người xem…
Cậu khoác lên vai tôi, đẩy tôi đi nhanh hơn khi chứng kiến từng đôi trai gái đang hạnh phúc trong tình yêu…
Cậu đã đứng cạnh tôi cả đêm, nhìn tay tôi cầm món quà sinh nhật mà không dám bước vào tặng người ấy…
Cậu là kẻ duy nhất cùng tôi chờ đợi, khi thèm một dòng chúc mừng hay thăm hỏi từ một nơi nào đó…
Và cậu cũng là người an ủi khi người tôi yêu chỉ muốn xem tôi là bạn …
Cô đơn… cậu thật hiểu tôi … Nhưng đôi khi tôi lại thấy mình chưa hiểu hết về cậu… Cậu luôn làm tôi thao thức, luẩn quẩn trước hiên nhà trong đêm vắ́ng và thầm hỏi: Chừng nào tôi mới quên được cậu – người bạn Cô đơn?!
Dunghjt says
Giọng bạn khô quá.