Hà Nội tháng Tám, Hà Nội những ngày trời thu nhè nhẹ, chẳng phải là những đốm hoa Sưa li ti rớt rơi vào ngày mưa tháng Ba se lạnh, chẳng phải là những đóa sen hồng bên hồ mỗi dịp hạ sang, cũng chẳng còn đóa loa kèn nào nở vội rồi lại đi trong phút chốc,… mùa đang đợi những dìu dịu của hoa Sữa, đang đợi những thanh khiết của bông cúc vàng, trời Hà Nội cứ thế, cứ làm cho con người ta không muốn yêu cũng phải yêu, không muốn ngắm nhìn cũng phải ngẩn ngơ phút chốc…
Chẳng còn những mùa đông ngồi sau xe anh vi vu giữa lòng phố, quàng tay rồi dựa sát vào tấm lưng có chiếc áo bông to sụ rồi lẩm nhẩm hát “có những mùa đông lạnh, mà nghe sao ấm áp”, chẳng còn những mùa hè nóng bực, hai đứa đi ăn kem, chẳng hiểu sao kem của em bị gió ăn mất, mặt nhăn nhó để anh phải nhường que kem của anh cho em, rồi cười tít mắt, chẳng còn những giận hờn vương trên từng đôi mắt ướt, chẳng còn những lúc cãi vã vì chuyện không đâu, mùa vẫn để anh lại bên em, dịu dàng quá đỗi…^^
Hà Nội mùa thu có anh, có bờ vai rộng thật rộng đứng bên cô gái cực kỳ nhỏ bé, là em. Nhưng em thích thế, thích mỗi lần anh quàng tay qua người để ôm em, em cảm giác yêu thương như là một vòng tròn bất tận ôm lấy bản thân mình, chẳng biết bắt đầu từ đâu và cũng chẳng cần biết bao giờ kết thúc. Những lúc đó, lòng em đã ngập tràn trong hạnh phúc rồi nên mọi thứ xung quanh chẳng đều chẳng quan trọng nữa.
Hà Nội sang thu có anh bên đời, là anh, là chu đáo, là cẩn thận trong khi là em, là vụng về, là lười biếng. Nhưng em thích cực, thích cực kỳ mỗi khi nhìn mặt anh cáu cáu kiểu buồn cười, tất nhiên là không dám cười rồi, phải giả vờ cúi cúi nhưng biết lỗi nhưng ngay sau đó thì lại tủm tỉm đằng sau lưng anh. Thích mỗi lần được anh dạy cái này, chỉ cái nọ, nhìn ra dáng ghê ý, cứ như là hơn em vài chục tuổi không bằng.
Hà Nội những ngày gió mưa rớt trên từng bậc cửa, thói quen có anh bên mình dường như không dễ dàng từ bỏ. Là anh, là mặt buồn, là mắt buồn trong khi là em, là mặt hớn hở, là mắt long lanh. Trước khi yêu em, anh thường ngồi một mình, nghe nhạc một mình, xem phim một mình, dạo phố một mình và cái mặt lúc nào cũng bí xị như là mất tiền ý. Yêu em rồi, miệng lúc nào cũng cười cười, lúc nào cũng xí xớn trêu em làm em tức, nhưng yêu thì vô cùng…
Cứ mỗi lần em nheo nheo mắt hỏi anh « Anh sẽ yêu em như yêu Hà Nội mùa thu chứ ?» là anh lại giả vờ nhăn nhó suy nghĩ, chun mũi lên rồi xoa xoa đầu mỉm cười.
Hà Nội mùa này đẹp lắm, trong như mắt em và dịu dàng như nụ cười của anh vậy. Hà Nội mùa này có cô bé suốt ngày hét toáng lên mỗi lúc giận nhau, dỗi dỗi bảo chia tay « sau này cưới em, anh nhớ đến nhé », rồi lại tít mắt cười khi nhận được câu trả lời của cậu ấy « chắc chắn rồi, đám cưới thì không thể thiếu chú rể rồi », thế là bao nhiêu nước mắt lưng tròng đều khô hết, bao nhiêu giận hờn bị gió thổi bay đi, chỉ còn tình yêu, một tình yêu rất thật giữa cuộc đời này, đủ giản đơn để giữ hai người lại với nhau, đủ bình yên để mọi sóng gió qua đi, đủ chân thành để cảm nhận hạnh phúc trong từng hơi thở…
Câu trả lời của anh, anh luôn cất giấu sâu vào trái tim ấm để em cứ thắc mắc mỗi lần Hà Nội sang thu.
Còn em, là yêu anh, là rất rất yêu anh, như yêu Hà Nội vào thu vậy…Anh nhớ nhé ^^
Trả lời