Tình yêu của đàn bà là sự hy sinh và chịu đựng, nên em biết, không ai có thể gói mãi tình yêu trong chiếc khăn tay đã ố vàng vì thời gian…
Em quyết định rồi, từ nay, em sẽ không nắm tay anh nữa. Đã quá đủ cho thời gian trải nghiệm về những tồn tại giữa chúng ta.
Em đã là người luôn nắm tay anh kéo lại, để cố giữ những huyền hoặc xa vời. Hôm nay, em quyết định buông tay anh ra, cho cái khoát tay ra đi của anh được nhẹ nhàng và dứt khoát….
Khi nắm tay anh, em không còn cảm thấy nỗi bồi hồi hay một cái run rất nhẹ. Anh bình thản với những cái nắm tay của em, để cho em hiểu, đôi bàn tay em, con người em đã không thuộc về anh nữa…
Ừ, khi buông tay anh là em quyết định cho phần sau còn lại của mình, em biết, em sẽ chới với và chênh vênh trong thời gian dài, nhưng như thế, lòng em cũng thấy bình yên hơn. Vì em sẽ không phải lo lắng và thấp thỏm với những điều dự cảm mơ hồ, và cũng sẽ thôi không phải đoán những ý nghĩ của anh để rồi gồng mình lên với những suy nghĩ đó. Thật sự là em rất mỏi mệt. Em không thể lúc nào cũng căng lên như dây đàn mỗi khi bên anh. Nó khiến tâm hồn em xơ cứng, khiến cử chỉ em thô vụng, và em sẽ dần đánh mất bản ngã của mình. Anh biết không, những quyết định nào cũng đều khó khăn và đau đớn!
Khi bắt đầu em đã dự cảm cho kết thúc như thế này. Em cũng đã cố níu giữ những điều mong manh còn sót lại. Nhưng bây giờ, nếu em không buông tay, chút mong manh cũng đứt. Sợi dây neo cuối cùng giữa em và anh bây giờ không neo giữ được tình yêu. Đã gượng cười, gượng sống bên nhau trong những thời gian quá dài của đời người. Em đã biết, những dư vị khi mình buông rơi một thứ đã từng rất ý nghĩa với mình là như thế nào. Nhưng điều gì sẽ đến nếu chúng ta cứ nắm chặt tay nhau nhưng ánh mắt hướng về hai phía khác nhau luôn thăm thẳm buồn?
Điều gì đã khiến tâm hồn và trái tim chúng ta không thuộc về nhau?
Ký ức như màn đêm vỡ vụn.
Nhủ lòng thôi hãy nguôi quên.
Khi biết một người luôn mang quá khứ để sống với hiện tại thật khổ tâm. Mọi tình yêu thương, mọi gắn kết cũng nhạt nhòa với hào quang cũ. Bóng cây đổ dài khi chiều sắp tắt…
Em tiễn biệt một quá khứ, em chia tay một con người, em rời xa một kỷ niệm, em chôn sâu một ký ức. Cái khó khăn nhất của những cuộc chia tay là người phải nói điều chia tay. Em nhận thấy, em không có đủ lý do để buông lơi, nhưng có đủ lý do để hiểu rằng như thế sẽ tốt hơn cho anh rất nhiều. Tình yêu của đàn bà là sự hi sinh và chịu đựng, nên em biết, không ai có thể gói mãi tình yêu trong chiếc khăn tay đã ố vàng vì thời gian. Em sẽ rũ chiếc khăn, cho tình yêu bay đi, em sẽ thay chiếc khăn mới để ủ lại tình yêu, ướp chiếc khăn trong nồng nàn hương hoa.
Ú iu says
tưởng rằng đã quên, cuộc tình sẽ yên….