Hôm nay, đi giữa con đường một chiều thu sương, trời lạnh lạnh với những cơn gió mùa đầu tiên thoảng về. Tôi lặng lẽ đạp xe theo đám học trò nhỏ trong giờ tan trường …đã lâu rồi mới được trở về thời ấy, một cảm giác thật lạ.
Đi ngang qua một ngôi nhà, có tiếng mẹ gọi con về ăn cơm, thấy nhớ nhà, nhớ món canh cá chua, thịt rang cháy cạnh, nồi cơm nóng hổi, nhớ cảm giác yên bình quây quần bên gia đình.
Vẫn con đường quen lắm nhưng lần đầu tiên ta lạc, lạc thật sự giữa trời thu mất rồi. Gió nhẹ nhẹ, phảng phất và lạnh hơn rồi…
“Anh nhớ anh gặp em hôm nào chứ?!
– Anh chỉ nhớ gặp em vào mùa hoa sữa!
Thoáng nghe trên phố giọng ai … có lẽ họ hạnh phúc. Chàng trai kia nhớ mùa hoa sữa, khi anh được gặp người con gái đang cùng anh đi trên con phố ! Chợt hỏi mùa hoa sữa thơm như hôm nay ư? mùa này là mùa hoa sữa sao, mới có tháng chín thôi mà ? Lạ..lạ quá…ta có thấy mùi gì đâu chứ..! Câu chuyện ấy thoáng qua rồi chìm vào trong làn người nườm nượp. Còn mình ta băn khoăn giữa trời thu Hà Nội
Có phải mùi hoa sữa!
Có phải mùi hoa sữa…?
Chậm lại nào, cuộc sống đâu cần vội vã như thế….
Nao nức đến lạ kì, không thể tin được rằng hoa sữa nở sớm như thế. Hoa sữa đầu mùa thoang thoảng và có mùi rất riêng. Lạ nhỉ, ở góc phố này chỉ cần một làn gió lạnh cũng khiến cho hoa nở ngay trong đêm. Một ngày mai thức dậy gió làm ta bừng tỉnh bởi hương hoa sữa trước hiên nhà. Ngạc nhiên. Rồi hoài niệm lại ùa về…
Ta lại nhớ đến câu hát nào trong bài Nhớ mùa thu Hà Nội: “….mùa hoa sữa về thơm từng con phố….mùa cốm xanh về thơm bàn tay nhỏ…” Hôm nay ta đã nghe tới câu hát ấy lúc trên xe buýt. Có biết bao bài ca về Hà Nội, về hoa sữa, bài nào cũng nồng nàn cảm xúc như hương vị của hoa.
Hôm nay, dưới góc phố nhỏ, hương đã giao mùa.
Hoa sữa…Biết nói gì thêm trước một vẻ đẹp đã thành muôn thuở, chợt thấy mình chỉ là kẻ vụng về qua phố một chiều thu.
little gecko says
🙂