Hôm nay là ngày 9/7 đó Anh, Anh còn nhớ ngày này 3 tháng trước là ngày gì không? Ngày đầu tiên chúng mình quen nhau đấy. 3 tháng và cuộc tình qua mạng, những tưởng sẽ có một kết thúc có hậu như một số Anh chị trên theo yêu cầu chứ. Em đã yêu Anh, đã mong chờ một ngày anh đến bên em để thu hẹp khoảng cách 1800km Hà Nội – Sài Gòn… thế nhưng…vỡ tan…
Học xa nhà, ở mảnh đất Sài Gòn này với em thật là khắc nghiệt… nỗi nhớ nhà, cuộc sống sinh viên… anh biết không em mong chờ ngày 15/8 khi anh được nhận công tác trong này. Lần đầu tiên cảm thấy Sài Gòn có gì níu kéo mình, cảm thấy ấm lòng, cảm thấy bớt cô độc… lần đầu tiên cảm thấy háo hức với ý nghĩ quay vào Sài Gòn được gần Anh, bên Anh.
Em không hiểu tại sao em và anh chia tay, em tự lý giải rằng tình yêu của chúng ta không còn như trước nữa. Anh đã thử thách tình yêu chúng mình bằng 50 ngày chờ đợi. Khóa học đặc biệt của Anh… không điện thoại, không internet… quả là một thách thức khi tình yêu em mới chớm, nhưng em tự tin mính ẽ vượ qua. Anh biết không, em đã rất vui khi nhận được những cuộc gọi của Anh, những tin nhắn của Anh, dù biết rằng nếu bị phát hiện, anh có thể bị trục xuất khỏi khóa học nhưng em ích kỷ nhé, bởi vì em rất nhớ anh, và điều đó làm cho em biết Anh cũng yêu em…
Rồi thì những cuộc gọi, những tin nhắn cũng thưa dần, anh bảo anh phải thi nên tập trung học tập không liên lạc với em. Lúc đó em buồn lắm, lẽ nào anh không dành được 5 phút trong tổng số 24×12 phút cho em, cho tình yêu chúng mình? Những lúc mình giận nhau, em đã cố gắng liên lạc với anh qua một người bạn … em nhận được những lời thoái thác từ bạn rằng anh đã đi ngủ rồi, rằng anh đang đi gác… Anh à, anh chưa bao giờ chủ động làm lành với em cả đấy. Anh có nuôi dưỡng tình yêu chúng mình không? Chỉ có em suốt ngày chạy theo anh. Em thấy mình không có lỗi mà vẫn làm như em đang có lỗi. Rồi anh bảo rằng anh mệt mỏi khi phải lén lút gọi cho em… lại buồn nữa… Em sẽ chẳng cố gắng giải thích tại sao bởi em không ở trong trường hợp của Anh nên em không biết nguyên nhân. Bởi em cảm thấy tình cảm của anh phai nhạt dần… những tiếng tút reo dài bên đầu máy bên kia… và kết thúc “không nhấc máy”…Anh cũng không một cuộc gọi lại, không một tin nhắn giải thích. Niềm mong chờ trong em dần lụi tàn… những ngày không anh cứ nối tiếp nhau trong nỗi nhớ anh khôn nguôi. Ở nơi ấy, anh có nhớ em?
Khóa học kết thúc trước thời hạn, còn anh, vẫn cứ im lặng như thế. Nhiều lúc, em tự hỏi “em là gì trong trái tim anh”, gặm nhấm nỗi nhớ anh, nước mắt tự nhiên…rơi…Tình yêu của chúng mình cứ gió cuốn đi, đi xa…xa mãi…trong sự im lặng của anh…im lặng đến tàn nhẫn. Tuy anh không nói, nhưng em cũng đã cảm nhận được tình cảm của anh dành cho em không còn nữa. Chia tay một cách âm thầm. Ngọn lửa tình yêu trong anh có lẽ đã bị gió thổi tắt mất rồi.
Em bước chân trên con đường Sài Gòn, nhìn những cặp tình nhân đi qua…Cuộc tình ta thật ảo…nó qua đi thật nhanh và em chợt nhận ra cũng thật ít những kỉ niệm…nhưng yêu, đã yêu…Em sẽ nhớ chiếc đồng hồ mang tên “anh” với nhạc chuông “em, dậy chưa?dậy chưa? khoai sắp cháy lên hết rồi kìa “, em sẽ nhớ nụ cười hơ hớ của anh, sẽ nhớ những câu chuyện trên trời dưới biển hai ta buôn với nhau không biết chán…
Quá khứ êm đềm em cất nơi đáy tim, để mỗi khi nhắc đến lại thổn thức nhớ về mối tình đầu của em. Sài Gòn chiều nay mưa anh à… và Sài Gòn sẽ không còn chờ anh…
ech_tam_bot says
Và Hà Nội sẽ không gọi cho anh nữa đâu 😀
kin lee says
SG ko nhớ em nữa rồi có phải ko. uh,HN cũng sẽ ko nhớ anh nữa đâu
maximumtran says
sai gon van con ca hai dua,nhung chi khac la minh di hai con duong khac nhau thoi,i miss u,neu mot ngay nao do ban khong nhin thay toi khong biet ban co lo lang nhu toi luc nay?
maximumtran says
toi se co de quen,toi se khong niu keo nua dau.toi da khong nghi rang toi thich mot nguoi nhieu nhu the.
goon says
:).
goon says
:).
nobita1007 says
🙂