Còn nhớ những ngày cuối hè năm ngoái…
Khi có những đứa con trai con gái cùng tuổi với em ở trong xóm mình tung tăng nhảy chân sáo trên đường làng trong niềm hân hoan khi sắp được khoác lên mình danh hiệu ”tân sinh viên” của một trường Đại học; khi gia đình các cô các bác – là bạn của bố và mẹ mở tiệc ăn mừng trước ngày con cái họ nhập học trên thành phố… thì em lặng lẽ giấu mình trong căn phòng nhỏ và tối, không cửa sổ, không ánh đèn điện – lặng lẽ chạy trốn, giấu mình sau những giọt nước mắt trong ý nghĩ của một kẻ bại trận.
Chỉ nửa điểm thôi – nửa điểm thi nhỏ nhoi nhưng chênh vênh giữa hai bờ Đỗ và Trượt.
Nửa điểm hằn lên trong khói thuốc của cha thao thức, đốt trắng đêm ngày biết tin em – một học sinh trường Chuyên của Tỉnh, niềm hy vọng của gia đình, của cả cái xóm nhỏ này thi trượt Đại học.
Nửa điểm hoen đỏ trong ánh mắt buồn rưng rưng, trong điệu bộ cúi mặt, thở dài của mẹ mỗi khi có ai đó hỏi thăm về tình hình thi Đại học của em. Những câu hỏi vô tình khứa sâu, khơi thêm nỗi buồn mênh mang trong lòng em và bố mẹ…
Tháng Bảy…
Trên đài báo, truyền hình… tất cả các phương tiện thông tin đại chúng đều đưa tin và tập trung bám sát từng hơi thở của kỳ thi Đại học trong cả nước như một sự kiện nóng, đủ biết áp lực của kỳ thi này lớn thế nào với em và biết bao bạn bè khác cùng trang lứa…
Song cái gì cũng có giới hạn của nó, và “cuộc chơi” này cũng thế. Anh biết em đã cố gắng hết mình, các bạn khác trong kỳ thi đó cũng đã cố gắng hết mình, nhưng không thể tất cả ngần ấy con người đông đúc đều có mặt ở phía sau cánh cổng nhỏ hẹp của một ngôi trường Đại học…
Thế nên em cứ khóc, âm thầm giấu nước mắt vào tiếng thở dài của đêm cho nỗi niềm vơi tan, chứ đừng bao giờ tuyệt vọng, vì cuộc sống này như một tấm gương phản chiếu, nó rất công bằng đối với mỗi chúng ta. Nếu em mỉm cười với nó, nó sẽ mỉm cười lại với em, nhưng nếu em chau mày với nó, nó cũng sẽ sẵn sàng chau mày lại với em. Vì thế mà em cần luôn mỉm cười với cuộc sống, dẫu trong những hoàn cảnh khó khăn nhất, để giành lấy cho mình một sự lạc quan, vững vàng đi tiếp đến với những cơ hội khác mà cuộc sống sẽ và đang mở ra cho em, cho tất cả những ai vấp ngã mà không mất đi niềm tin, lòng quyết tâm cùng sự nỗ lực và cố gắng.
Những nỗi muộn phiền trong nhịp sống thường này của mỗi chúng ta tựa như là nước. Em ngâm mình trong chúng, chúng sẽ vây lấy em và chỉ càng loang rộng thêm ra, khiến cho em mỏi mệt và từ bỏ ý chí chiến đấu của mình. Cách tốt nhất là em hãy đứng dậy, như khi em đứng lên, bước ra khỏi chiếc bồn tắm chứa đầy nước vậy. Nỗi muộn phiền sẽ ở lại, và ngơ ngác bốc hơi, không còn khả năng vây bám quanh em.
Và thực sự anh đã rất mừng khi em đã hành động như thế… Em đã đứng dậy để đưa mình thoát ra khỏi những nỗi buồn.
Thương em trong những ngày hè nóng nực, lóc cóc đạp xe đến trường ôn luyện cùng các em học trò cuối cấp. Bữa cơm trưa thường ăn muộn và vội vã… Rồi những đêm triền miên bên ngọn đèn vàng thắp niềm mơ ước…
Em đang dệt cho mình dải lụa hồng, bằng niềm tin, sự quyết tâm, bằng những giọt mồ hôi không lời đáng quý, để kéo mình đến – và lại gần hơn về phía của những ước mơ…
Tháng Bảy…
Mùa này hoa phượng rực hồng, cháy hết mình trong viên mãn, nồng nàn hơn bao giờ hết. Chợt nhớ đến những câu thơ trong trẻo em đã viết tặng cho một cô bạn nào đó mà anh vô tình bắt gặp:
“Em thấy không – cánh phượng đầu tiên
Trên sân trường giữa khung trời mùa hạ
Cháy hết mình rồi xoay tròn trên cỏ
Cháy hết mình… Thành những giấc mơ!”
Phải rồi… Những cánh phượng kia đã cháy hết mình, đốt cạn tình cho một mùa hè yêu thương và nóng bỏng, thắp hồng những niềm tin, tình yêu, hoài niệm cũng những ước mơ….
Và em – em cũng sẽ là những cánh phượng đỏ lửa kia trong mùa hè này, “cháy hết mình – thành những giấc mơ” – nhé em!
ngong_do says
Mong em, bạn và cả những sĩ tử mùa thi khác thành công trong chặng đường này! Rồi đậy … cánh cửa đại học sẽ mở ra …
hahoangtn says
…… và rồi cánh cửa đại học cũng sẽ khép lại, bước vào và đi ra chỉ là một chặng đường để e chuẩn bị cho tương lai, vững tin và thành công nhé !
ngong_do says
@hahoangtn: hì, bạn nối tiếp hay ghê! :d
le hoang duy says
ban noi lam minh cam dong myon khoc.vi minh giong ban.
phunghoang1020 says
năm nay chuẩn bị đi thi ĐH mà nghe bài này thấy xúc động quá!!!!!!!!!!!!!!!!