Đã bao lâu rồi con không nói chuyện nhiều với ba, không cùng ba tâm sự vui buồn, không cùng xem một đoạn phim hay đơn giản là những lời hỏi thăm ngắn ngủi. Con không nhớ rõ, nhưng chính điều đó cho con hiểu rằng, thời gian vô tình tạo ra một khoảng cách lớn giữa ba và con. Con mơ hồ nhận ra, con đang đánh mất dần điều gì đó quý giá trong cuộc đời mình.
Ngày bé, ba từng bế con trên vai chạy long nhong khắp vườn, ba từng đèo con trên chiếc xe đạp xanh cốm cũ kỹ mà lúc nào cũng kêu lóc cóc, ba từng tự hào khoe với mọi người rằng con là “con gái rượu” của ba, ba từng hôn con chùn chụt và cạ bộ râu cằm lởm chởm vào khuôn mặt bé tẹo của con, và… ba đã cặm cụi mấy ngày đêm làm cho con đôi gióng bằng tre bé xinh xinh để chơi “đồ hàng” với chúng bạn. Con từng tự hào hãnh diện biết bao nhiêu khi chúng bạn ganh tị với những gì ba làm cho con… Vậy mà, có lẽ con đã quên.
Con đã quên và để quên những miền kí ức ngọt ngào ấy ở tận nơi nào mà lâu lắm rồi con không thể nhìn thấy. Không phải không biết yêu thương, không phải không biết nghe lời, cũng chẳng phải vì con hư đốn, mà có lẽ vì mặt trái của sự trưởng thành. Có lẽ, ngay từ lúc cắp sách đến trường con đã “hờ hững” với vòng tay của ba để chạy theo những mối quan tâm đầy thú vị. Con có lớp, có trường, có bạn bè, thầy cô, có bài vở, có những cuộc tranh đua vị thứ. Lớn hơn thì con những niềm đam mê riêng, có ước mơ, hoài bão và cả những màu sắc khác của cuộc sống. Con lao vòng quay ấy nhanh đến nỗi chẳng thể nào nhận ra, ai đó từng dắt tay đưa con bước qua những nẻo đường thơ bé, mà bây giờ bỗng lặng lẽ cổ vũ phía đằng sau. Con bước đi nhanh và không kịp nhận ra, vào một ngày ấy ba chẳng thể nào bước cùng con hay dang đôi tay cổ vũ con nữa. Đến bây giờ, giật mình nhìn lại thì khoảng cách giữa ba và con đã quá lớn.
“Ba à…!
Con đã sai khi cho rằng để làm một người con tốt là chỉ cần nghe theo lời ba dạy/ mà quên quan tâm đến ba nhiều hơn vào mỗi ngày.
Con đã sai khi đã rất nhiều lần khiến ba lo lắng, buồn phiền cho những ngốc nghếch của con vì đã yêu thương một người con trai từng làm con đau.
Con đã sai khi nghĩ ba lúc nào cũng đủ mạnh mẽ để bao bọc cho con mà không biết rằng ba cũng là con người, cũng đau ốm, buồn phiền, yếu đuối và gục ngã.
Con đã sai vì con là người thiên vị, con thiên vị mẹ hơn vì chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với mẹ, vì con chỉ nhổ tóc sâu cho mẹ, con dành ra 4 ngày đặc biệt trong năm để tặng quà và quan tâm mẹ mà con quên rằng 365 ngày trừ đi 4 ngày ấy là những ngày còn lại con nên dành cho ba.
Và… con biết…
… con càng sai hơn khi con chưa bao giờ nói với ba rằng: “Con thương ba rất nhiều” để ba thấy ấm lòng những lúc ba cần chút lửa của cuộc sống.
Nhưng ba à, ba sẽ không giận con vì những điều đó phải không vì con biết ba là người có lòng bao dung đủ rộng để bao bọc lấy tâm hồn con cho đến hết cuộc đời. Thế nên, ngay từ bây giờ, con sẽ sửa sai, chẳng có điều gì là quá muộn phải không ba? Con sẽ không bước đi một mình nữa, mà chắc chắn sẽ lại có người đồng hành với con. Lần này, con không để ba đứng phía đằng sau, ngược lại, con sẽ thay vào vị trí đó. Vì con nghĩ, giờ con đã đủ lớn để giữ “trách nhiệm” và “quyền lợi” quan trọng đó.
Dẫu ba không là người hoàn hảo, ba cũng có những sai trái, ba cũng từng làm con đau nhưng ba đã sinh ra con, ba là ba của con. Thế nên, con sẽ chứng tỏ cho ba thấy rằng: Con xứng đáng là con của ba. Hãy tin con, ba nhé!
Trả lời