Hè đến rồi, các bạn có thấy nóng nực không? hm còn Nến thì không cảm thấy nóng lắm, cái nóng chớm hạ ở nơi đây không như ở Hà Nội, chỉ có nắng là lúc nào cũng lung linh tung tăng nhảy múa. Nến thích nước Anh vào những ngày này nhất, ra đường gặp đủ sắc màu xinh tươi của cả người cả cảnh, hoa và lá.
Trong một khoảng thời gian tương đối, Nến tự cho mình trở về với cái thói quen lúc còn ở nhà. Nằm nướng trên giường mỗi sáng ngủ dậy. Cuộn mình trong chăn dày và ấm. Ngắm nhìn những vạt nắng sớm chiếu xuyên màn. Chậm rãi, thảnh thơi nhiều khi đến vô thức. Những lúc như vậy, tôi thường nhớ tới “Phía tấm rèm buông khung cửa sổ nắng nơi anh ngồi” rồi “Và anh sẽ là người đàn ông của đời em. Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ”.
Những ngày qua, tôi nằm như thế hàng tiếng liền, thậm chí mấy ngày liền, với cơ thể đau nhức và một trái tim vừa lành lặn. Tôi nhắm nhìn những vết thương trên da thịt mình. Kì thật, cũng là của mình đấy, mà sao xa lạ quá.
Tôi để mình trôi chậm, trong cái thế giới vô chừng là định nghĩa tình yêu dẫn biết chắc rằng tình yêu không bao giờ định nghĩa được. Để rồi, tôi lại thi vị hóa tình yêu bằng một khái niệm hạn hẹp là gia đình.
Những lúc như vậy tôi nhớ tới bố mình trước tiên. Tôi còn nhớ, lần đầu tiên, bố tập mình đi xe đạp. Nhiều người chỉ cần leo lên xe đạp là có thể đạp được ngay thậm chí không cần biết đi xe đạp vẫn chạy xe máy vèo vèo. Tôi chậm chạp hơn, học một buổi mới biết đi xe đạp. Đầu tiên, bố giữ xe cho tôi đạp, bố đi theo tôi từng bước một. Rồi từ từ, bố buông tay….Tôi đạp xe một mình! Bố nói, đi xe đạp chỉ cần học một lần là được. Nhưng ngã xe thì không phải ngã một lần và lần sau tự động không ngã nữa. Ngay từ lần đầu biết đi xe đạp, để thể hiện mình, tôi còn lượn xe vài vòng trước mặt bố, ai ngờ tay lái yếu, tôi tâm đâm xầm vào bố, bàn tay bé nhỏ của tôi lúc đấy in hằng lên lưng bố một vết đỏ to đùng. Đấy là lần duy nhất tôi học đi xe đạp và cũng là lần đầu tiên tôi biết thế nào là ngã xe…Vốn vụng về, ẩu đả, ương bướng, liều mạng và thậm chí mất dạy…(gì cũng được)… đến bây giờ, tôi ngã xe không biết bao nhiêu lần, có khi 2 ngày ngã đến 3 lần, toàn đụng đầu với xe lớn, những ngày đầu đến đây học, tôi còn lao đầu vào xe buýt. Có một điều kì lạ là, mỗi lần ngã xe đạp, hình ảnh về bàn tay năm ngón của mình in hằng lên vai bố ngày xưa lại cứ hiện về ám ảnh tôi.
Bạn bè rục rịch chuẩn bị về Việt Nam nghỉ hè, vài đứa bạn than nhớ nhà. Mỗi lần gọi điện về nhà, mẹ tôi hay kể chuyện đứa này nhớ nhà phát khóc ra sao hay đứa kia ngày nào cũng gọi về nhà… Nhưng tôi thấy mắt mình ráo quảnh, từ ngày sang đây, tôi chưa bao giờ nói với bố mẹ rằng: “Con nhớ nhà quá”. Một lần cũng không. Tôi có nghe một ai đó nói ngôn ngữ là một giới hạn. Bố mẹ tôi thì chắc chắn rằng không nghĩ tới những điều cao siêu như vậy, nhưng quả thật, chả bao giờ, họ nói với tôi rằng họ nhớ tôi… dù là rất ít. Bốn chúng tôi vậy đó, kiệm lời, ngại thể hiện, vẫn là một gia đình. Sau này, nếu tôi có con (À, phải có mệnh đề may mắn tôi lấy được chồng phía trước), chắc chắn, chúng tôi sẽ cùng nhau dạy con mình tập nói, tập đi, tập chạy xe đạp và để cho nó ngã xe ! Lúc nào cũng vậy, gia đình là duy nhất…Mãi mãi…
Trong thế giới ngày càng hộn đỗn, đầy rẫy những điều vĩnh cữu càng làm người ta hoài nghi thêm về sức mạnh của sự vĩnh cữu. Tuổi 20 của mình, tôi bị lẫn lộn giữa những cái gọi là tình yêu và gần giống tình yêu. Nhiều lúc, tôi cũng định hỏi bố “Tại sao bố cưới mẹ, bố có yêu mẹ không?”. Nhưng nhìn cách họ dạy dỗ chị em tôi, họ lo cho chúng tôi từng miếng ăn cái ngủ. Tôi thấy rằng mọi định nghĩa về tình yêu, về gia đình về hạnh phúc quả thực rất tương đối.
Người trẻ là vậy, luôn vùng vẫy trong cái gọi là nỗi cô đơn nhưng thiếu can đảm để lao vào tình yêu. Họ chần chừ, rồi xe buýt đi mất… Những lần như vậy tôi hài hước khuyên họ – những người bạn của tôi: Rồi 1 chiếc Cadilac hay Toyota gì sẽ tới. Yên tâm! Và rồi, với những buổi sáng như thế, tôi phát hiện ra rằng mình cũng là trong số những người trẻ-sợ cô đơn-sợ cả tình yêu nhưng vẫn không thôi thao thức nghĩ về nó, kiếm tìm và định nghĩa…
Cái giá của hạnh phúc là sự ràng buộc. Cái giá của tự do là sự cô đơn. …. Có bình yên nào không xót xa..
Tôi đã từng thực sự nghĩ rằng bình yên là một thứ mà một người nào đấy sẽ đem lại cho mình. Và để nhận được sự bình yên ấy thì ta phải đấu tranh, phải cố gắng, và tôi cứ đi lạc mãi trong cái vòng luẩn quẩn ấy mà không nhận ra một điều rằng.: bình yên là thứ mà tôi có thể tự tặng cho bản thân, không cần phải ai khác. Có thể nào xem sự ngộ nhận ấy là một lần ngã xe được không?
Vào hạ. Xin gửi tặng các bạn thính giả bài hát “Home” của Micheal Bubble’ cùng lời nhắn nhủ: “Đi xe đạp chỉ cần học một lần là được. Nhưng ngã xe thì không phải chỉ ngã một lần và lần sau tự động không ngã nữa đâu. Điều quan trọng là bạn có thể tự đứng dậy, dựng xe và đạp tiếp nữa không mà thôi.”
misty_kyt says
Cực thích chương trình này chị ạ . Nhẹ nhàng,ấm áp ….cho môt ngày mới tốt lành . Hôm nay sẽ là một ngày nắng , trong tim tớ 😡
keomutnhoxinh says
chị cũng thích chương trình nạy Ngày nắng đẹp!
Another summer day
Has come and gone away
In Paris or Rome
But I wanna go home
Mmmmmmmm
han han says
Nến cũng chúc các bạn ngày mới tốt lành nhé 🙂
meo-kute says
Ngồi đeo headphone nghe lúc nửa đêm, cảm giác như có gì tan chảy trong lòng chị ạ 🙂 😡