Em lại viết cho anh giữa những ngày tháng năm… Những ngày nắng đã qua, những ngày mưa đang đến, và cơn gió nào đang lay nhẹ trái tim em?….
Vậy là tháng năm nữa lại về, thời gian lại tàn nhẫn trôi qua. Em không kịp níu giữ cho mình những điều em muốn níu giữ. Những bận rộn làm em không nhớ nhiều về anh…. Em đi qua trăm ngàn bận rộn, dường như chỉ để cố tình quên anh thôi. Cứ thoát ra được một cửa bận rộn, em lại muốn mình có thật nhiều việc để làm, vì ít ra những lúc như thế, em không có thời gian để nhớ…về anh….
Nhiều đêm thức trắng, bên ngoài trời mưa rơi, đi lang thang qua những ngôi nhà ảo của bạn bè thân quen, tình cờ em tìm được những điều tưởng chừng như đã chìm vào quên lãng… Là gương mặt của anh, nụ cười của anh… Sao tất cả giờ đây nhạt nhòa theo tiếng mưa ngoài kia?…
Giờ anh đang ở đâu? Góc nào của cuộc đời? Có khi nào anh nghĩ rằng những điều cũ kỹ xưa kia vẫn còn phảng phất trong lòng, để mỗi khi nhớ đến anh, em lại lục ra mà ngẫm lại. Không biết ngẫm lại có tác dụng gì mà sao làm con người ta thấy rằng cuộc sống cần những khoảnh khắc sống chậm lại…
Những ngày mưa là ngày em nghe lại những bản tình ca buồn…
Những ngày mưa, em lại đứng phía bên này cửa sổ, lặng im ngắm những hạt mưa hắt chéo xiên rơi phía bên ngoài, buốt giá những ngón tay. Có những con đường em phải đi, để rồi nhận ra bàn chân đã đau đớn, nhưng vẫn muốn tiếp tục… Sự đớn đau và dằn vặt không bằng ý niệm về mong muốn được yêu thương… và cứ thế dấn thân đi…. Có những con đường gập ghềnh, bấp bênh và cằn cỗi… Có muôn ngàn lối bắt em phải chọn lựa… Anh biết không, nhưng một đứa trẻ lạc đường, lạc người thân… em đã ngồi xụp xuống giữa cái lối đi buộc em phải lựa chọn đó và òa khóc….
Không còn là một đứa trẻ… không còn quá non nớt và mềm yếu… không còn ngờ nghệch và ngốc nghếch… Nhưng sao em vẫn mãi thế…Vẫn mãi đáng thương như một cơn mưa lạc trên đại lộ vắng tanh không người… đơn côi và lạnh lẽo…Không còn chút lưu dấu nào của kỉ niệm…Lãng quên… đó là cách tốt nhất ư…?
Em chưa bao giờ thử viết một bản tình ca buồn nào cho riêng mình, chưa bao giờ thử nhìn sâu vào đôi mắt ngân ngấn long lanh trong 1 chiều ngược gió. Đã biết nâng niu những cô đơn – cô đơn ngoan hiền như những ân tình bỏ ngỏ, lăn một vệt dài, ngốc nghếch có lỗi gì đâu !
Bản tình ca buồn em chưa bao giờ thử bắt nhịp những đoạn đầu, dù biết sẽ vẩn vơ về anh nhiều lắm. Những nỗi buồn trọn vẹn ngọt ngào như một ly cà phê đắng – mỉm cười theo cơn gió thiên đường mây! Chẳng ai có thể nắm giữ được hạnh phúc đầy tay, em sẽ mở rộng bàn tay để nhìn thấy mọi thứ là thật nhất – và bởi , sợ khi nắm chặt bàn tay, những hạt cát sẽ vội vàng trào ra mất …. hạnh phúc có trong veo như giọt nước mắt cuối trời. Bản tình ca buồn – chẳng ai muốn nhớ lời, nhưng người ta vẫn trốn vì gặp thấy mình thật quá ….
Cuối mùa đông, chỉ tội tình cơn gió lá …
Giấc mơ cầu vồng làm chiếc lá hóa lẻ loi.
tam tam says
cho em hỏi bản nhạc nền trong lá thư có tên là gì vậy ạ?