Gửi đến anh:
Dẫu biết rằng “mưa không rơi, nắng chẳng tắt” mà sao lúc này đây em vẫn thấy lòng mình trống trải quá. Em biết lỗi không phải tại ai cả: không bởi tại em cũng chẳng phải tại anh… Kỷ niệm là gì nhỉ, là quá khứ đúng không anh? Mà quá khứ là cái đã qua rồi, nuối tiếc mà làm gì! Người khôn ngoan là người luôn biết nhìn về phía trước để đi đến đích (chính em đã hơn một lần nói như thế). Mà sao em vẫn muốn ngoái nhìn những thứ đã qua. Ôi con người và cuộc sống, lý trí và tình yêu, hạnh phúc và nhu cầu… cái gì là tất cả đây? Chẳng có gì là tất cả đúng không anh? Lý trí thì cứng nhắc, hạnh phúc thì mong manh, nhu cầu thì thay đổi… nhưng sao cảm giác của em mãi như vẫn còn đây, vẫn thầm mong cho một thứ thật viển vông, thật điên loạn!
Sao xưa kia tạo hóa không tách thiên thần và quỷ dữ hoàn toàn riêng rẽ ra nhỉ. Nếu vậy thì bây giờ có lẽ em đã không phải hụt hẫng và tủi buồn vì những điều không cần thiết như thế này. Anh lạnh lùng là đúng mà! Lý trí em bảo vậy, song ở đâu đó từ trong tiềm thức của lòng mình em lại nghe văng vẳng một câu hỏi: là thế thật ư? Hình như có một ánh mắt nào đó cứ ngoái nhìn về phía sau. Dù cho lý trí vẫn luôn song hành giúp em tỉnh táo để tiến đến cái đích mà mình đã định trước, nhưng hình như thì lý trí của em vì thế cũng đã bị mài mòn đi ít nhiều.
Em rất nhiều lần muốn và đã từng cảm ơn anh, vì anh đã mang đến cho em thật nhiều cảm giác mới lạ, đã đánh thức được những góc khuất của con người em. Nhưng cũng có nhiều lúc em lại cứ muốn hét lên rằng tại anh: đã làm em mệt mỏi, đã làm em đánh mất đi sự đơn giản trong suy nghĩ của một đứa con gái mới lớn, đã biến em thành một người đầy những mâu thuẫn, đã làm em gai góc với cảm giác của chính mình (Xin lỗi anh!). Anh có thể bình thản hơn được không? Anh có thể nhìn em bằng một ánh mắt thân thiện hơn được không? Anh có thể đừng làm em cảm thấy anh đã chán ngấy cái sự quan tâm của em không? Em chỉ cần thế thôi! Đôi khi em lại hy vọng rằng cái sự lạnh lùng kia chỉ là cái bình phong để anh lảng tránh một điều gì đó trái ngược với nó. Song dù gì thì vẫn còn đây cái cảm giác trống trải và hẫng hụt trong lòng em. Nhưng rồi chắc em vẫn chẳng sao cả đâu. Anh hãy cứ hành động theo cách mà anh cho là đúng. Còn em, em sẽ lại tìm thấy một lý do cân bằng chính đáng được thôi. Cuộc sống là thế mà. Em sẽ làm được.
Hiện tại ngay bây giờ đây,anh biết không?khi em viết được những dòng suy nghĩ này thì sự trống trải và hụt hẫng ở trong em cũng vơi bớt đi ít nhiều rồi đấy. Có lẽ đó mới chính là con người em-cách hành động mà em vẫn từng làm. Đấy có lẽ là một dấu hiệu tốt nói rằng em sắp trở lại là mình như lúc nào? Khi nghĩ được điều này thì em lại thầm mong anh hãy cứ lạnh lùng thế đi vì như thế sẽ tốt cho cả em và anh.Và nếu sự lạnh lùng ấy đúng là xuất phát tự như bản thân của nó vốn vậy thì càng tốt chứ sao vì có như thế thì em mới mong tìm lại được cái sự đơn giản thủa nào mà em đã từng có. Đúng không anh?
Và vì thế em cảm ơn sự lạnh lùng của anh!
mto says
hehe bóc tem cái òi đi ngủ:X
ech_tam_bot says
tương lai rồi sẽ thành quá khứ , ngay bây giờ hãy làm điều bạn muốn thay đổi quá khứ nhé …………..tự cho mình cơ hội để vượt qua nha
anhavymien says
ngôi sao định mệnh ? thật tình là mình mệt mỏi lắm rồi …Có lẽ cứ để mọi chuyện diễn ra như nó vốn có …. Sẽ vất tất cả qua cứa sổ ….bởi thêm 1 ngày ấp ủ cái thứ tình cảm trẻ con này, thêm một ngày tim mình tan nát ….
hn.duahau says
…
huonggiang1909 says
down về máy như thế nào vậy bạn
mto says
bạn cài IDM rồi nó hiện ngay download ấy mà:).Bình thường thì không có chỗ download đâu bạn ạhChúc bạn thành công
khuelv says
thực là có ngôi sao định mệnh của mỗi ngưởi 🙂
quocviet_cn says
mệt mỏi thì chia tay, chia tay yêu người khác nhanh không già mất lại không kịp hối hận. hix. Rồi sẽ quên chẳng có gì là không thể!
roiritconuong says
cảm động phát khóc mất!
namhuong says
Cam on ban da noi giup long minh. dau kho ma van tiep tuc theo duoi, ko the hieu dc long minh.