Sinh nhật 17 tuổi…
17.10 rồi đấy nhật ký. Một buổi tối thật buồn. Ngày mai là sinh nhật. Mười bảy tuổi, mình đã làm được gì? Mỗi lần sinh nhật đến, lại tự hỏi câu hỏi ấy. Mười 17 năm nhìn lại, quãng đường chưa xa, nhưng là một khoảng thời gian. Rồi lại tự hỏi, lúc 71 tuổi, mình còn trên đời này không?Mười bảy tuổi, có ba, có mẹ, có chị và có em. 71 tuổi, tóc sẽ bạc, mắt sẽ mờ, chân tay run rẩy, trí óc chẳng còn minh mẫn nhưng… vẫn ước còn có ba, có mẹ, có chị và có em. Gia đình, nơi con tàu cuộc đời mình muốn neo bến đậu……
Sinh nhật 8 tuổi…
Mẹ về trong cơn mưa. Gặp mình đang giận dỗi, mẹ hứa về vui sinh nhật cùng mình mà…. Mẹ mỉm cười phân minh rồi trong cơn mưa, dáng mẹ lầm lũi đi… mẹ trở về với gói bánh kẹo treo trên cổ xe… Và 8 ngọn nến… cùng lời hứa… “ráng nhen con, mai mốt nhà mình giàu, mẹ mua bánh kem giống trên TV cho con heng”…..
Sinh nhật 16 tuổi….
Là một buổi tiệc sinh nhật vui cùng bạn bè. Có bánh kem, có nến, có ba, có mẹ, có chị…. Mẹ đeo vào tay một chiếc nhẫn vàng bé xíu… “ráng giữ nhen con, khi nào có chồng rồi mới được tháo ra đó”… Tự nhiên nước mắt chảy… Trong TV người ta có khóc thế không? Ba xoa đầu rồi ôm vào lòng… Tự nhiên chỉ muốn được dừng lại mãi ở tuổi 16….
Sinh nhật tuổi 20….
Thế là sinh nhật hai mươi tuổi rồi nhé. Thế là lớn rồi đấy nhé. Hăm rồi nhé, chỉ vài năm nữa là “băm” đấy…Tự nhiên thấy mình lớn, thấy mình trưởng thành. Tự nhiên thấy cuộc đời mình vỏn vẹn có mấy mươi năm… Hai mươi tuổi, năm thứ ba đón sinh nhật không có gia đình ở bên. Cảm giác nhớ nhà, cảm giác trống trải cứ xen vào nhau…Những ngày xa nhà, sống nơi phố phường nhộn nhịp, đông đúc, những tuần không được về quê, cảm thấy cô đơn, bất chợt nhớ tới bài hát Donna, Donna. Lục tìm đĩa CD cất trong chiếc hòm cũ, chợt vui khi nghe giai điệu vang lên làm căn phòng nhỏ bao trùm cảm xúc. Những tiếng xe cộ qua lại, còi xe, tiếng người bán và mua nơi đường phố đã nhanh chóng bị lãng quên, thay vào đó chỉ còn những âm thanh êm dịu, du dương…
Donna, Donna, tâm sự của chú bê con, bị một người nông phu đem ra chợ bán. Trên đường đi chú bê con nhìn thấy con chim én bay lượn ca hát trên bầu trời tự do, báo hiệu mùa xuân tới: “Trên chuyến xe bò hướng về chợ, chú bê con buồn phiền mắt ngó. Trên trời cao, cánh én xoải dài, bay xa tắp qua bầu trời…” Tự bật cười, cũng ao ước được quay trở về ngôi nhà thân yêu, giống như chú bê con mong được hiên ngang tự do bay lượn trên bầu trời xanh kia. Tự nhiên, chỉ muốn mình được như cánh én kia, bay xa mãi, cao mãi… Nhưng rồi, lại chỉ thấy mình như chú bê con.Tự nhiên, lại chỉ muốn mình được như cơn gió kia, mỉm cười mãn nguyện, nhưng rồi, lại chỉ như chú bê con, ngồi ở đấy và đưa mắt buồn dõi theo những cánh chim, những cơn gió…. Và rồi lại nhớ….
kin lee says
tâm sự hay…bài hát hay…giọng đọc hay…nhìn lại thấy mình cũng 20 tuổi rồi đấy…
ech_tam_bot says
LAU LAM MOI NGHE LAI….NHO HOI LOP 10 , CO DAY CA LOP HAT BAI DONNA
tieunhat287 says
Cũng lâu lắm rồi không có cảm giác ôm đàn ngồi hát Donna, Donna… Cả hai phiên bản Pháp và Anh đều rất ý nghĩa . Cảm ơn Lulu nhiều nhé … những cảm xúc rất trong và rất nhẹ …
phuongdiem_mk says
bai ruot cua minh hoi nam 1 DH.nho wa!
phuongdiem_mk says
version Anh, Viet, phap j cung tuyet! nho nhoc em chọ ghita baj nay wa!
thienthancocanh says
ụhm tâm sự thật cảm động !