Vừa nãy trên đường đạp xe về nhà thì gặp một em chim non nằm trên đường nhựa lên dốc. Em non lắm, chắc vừa được sinh ra. Chỉ bé bằng ngón tay cái, màng cổ trong veo, chưa mở mắt. Em nằm co trên mặt đường nhựa, dưới cái nắng giữa trưa gay gắt của một mùa hè nóng đỉnh điểm. Vì trông em xơ xác quá, mình tưởng em đã chết. Phần đường dành cho xe đạp nhỏ, mình đỗ lại định nhặt em để lên vệ cỏ, lấy đường đi, đúng lúc đó thì mình thấy làn da cổ mỏng manh của em khe khẽ phập phồng. Mình nhìn quanh, không một cây to nào khả dĩ có thể là nhà của em. Nhà của em ở đâu? Mẹ của em ở đâu?
Mình lúng túng một lúc, muốn đặt em bên vệ cỏ để mẹ em có thể tìm lại em, nhưng lại sợ kiến, sợ cái nắng như táp lửa làm đến mình cũng sắp lăn quay ra ngất. Mình bèn đặt em vào giỏ xe, lao về nhà. Việc đầu tiên là lấy một cái thìa nhỏ mớm nước cho em. Vì em chưa mở mắt, mình cũng không biết em có uống được không nữa. Mình chưa nuôi chim bao giờ, lại là một em chim bé tí như thế này, mình chẳng biết chăm em thế nào.
Bạn Phan thấy mình hôm nay về đến nhà không bắt bạn rửa tay, cứ loay hoay với em, thì bạn cũng chạy ra hỏi han. Mình bảo: “Em chim non đấy con ạ”. Bạn Phan ríu rít: “Chim non! A! Em chim non. Mẹ ơi, em chim non đang ngủ. Em chim non không ngủ. Em chim non dậy đi”.
Ừ, em chim non ơi, dậy đi.
Dù từ khi về đến nhà, mình không thấy em cử động nữa, nhưng người em vẫn còn mềm ấm, nên mình vẫn còn hy vọng.
Giờ thì người em đã lạnh và cứng rồi.
Mình đặt em nằm tạm dưới gốc mận ngoài ban công, chiều nay sẽ cùng Phan đưa em ra công viên yên nghỉ cho mát mẻ.
Em à, mình xin lỗi là mình không thể cứu được em. Mình đã hy vọng rằng, ngay cả khi mình chưa biết chăm sóc em như thế nào, thì chút nước mát từ bàn tay một người mẹ cũng sẽ tăng thêm ít sinh lực cho em. Hy vọng đó giờ tắt ngấm rồi.
Nhưng mình vẫn hy vọng, em đã có thể cảm thấy đôi chút dịu lòng vì không phải trải qua những giây phút cuối cùng trên đường nhựa giữa một buổi trưa nắng gắt.
Có thể cảm thấy rằng, ít nhất có một ai đó đã coi sự sống của em là quan trọng, đã làm hết sức mình để níu kéo nó. Đã để nước mắt lặng lẽ chảy trong lòng vì thương em. Thương mẹ của em.
Hy vọng em cũng đã có thể nghe thấy tiếng Phan hồn nhiên gọi em dậy. Phan còn bé lắm, mới 2 tuổi rưỡi thôi. Phan chưa hiểu thế nào là Cái Chết, chưa biết buồn cho em. Nhưng Phan đã biết yêu mọi vật quanh mình, Phan yêu em như thể đó là điều tự nhiên nhất.
Hy vọng, ở một nơi nào đó, em sẽ tiếp tục lớn lên theo một cách khác, dưới một hình hài khác, và một ngày nào đó, sẽ trở lại thế giới này, líu lo cất tiếng hót trên những tán cây.
Thôi, em ngủ đi nhé.
Mẹ đặt tên em là Natsuko nhé. “Ko” là từ gọi âu yếm những sinh vật nhỏ bé, tên nhiều em bé Nhật cũng có âm cuối là “ko”. Còn Natsu là mùa hè. Em đã đến và đi trong một ngày hè, một chuyến bay ngắn ngủi, chưa kịp biết buồn vui.
Natsuko ơi, ngủ bình yên… Rồi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng người viết và đọc những dòng này biết đến sự tồn tại của em.
naughtyboy77621 says
Tuyệt đấy ^^!
trieuducphu says
ô! đợi mãi mới có bài mới
.nhim xu. says
aa..:x bài hát và cả bài đọc dễ thương quá 😡 chắc chắn ng` đọc cũng dễ thương như thế 😡 :”>
chuonggio0403 says
Kết nối yêu thương luôn dành cho những cái Tôi siêu lãng mạn chút lãng đãng mỗi ngày…Ôi cuộc sống ta mến thương! 🙂
tidewave says
Raindrops chứ nhở, trong album Misty Rain của KY mih thich nhất bản này với November :X
torajbk says
Sao ko down dc nhỉ
torajbk says
oy để phone nghe đi nghe lại hok chán T.T
torajbk says
Bạn rain ađ nick đi torajbk :”>
bueone says
try try try beyond myself is the hardest oh my god.please somebody help me :((