Hoa bằng lăng không tượng trưng cho tình nghĩa thầy trò, càng không phải là loài hoa quý để học trò kính tặng thầy cô vào ngày 20.11, nhưng loài hoa tím bàng bạc mỏng manh ấy lại nói lên một phần nào tình cảm thầy trò thứ tình cảm không vị kỷ nhỏ nhen. Không nồng nhiệt chốc lát nhưng lại nồng nàn sâu lắng suốt cả một đời người.
Tháng ba, mùa hoa bằng lăng, những cánh hoa tím cả một góc sân trường. Bằng lăng tím như màu của nỗi nhớ, tím như màu mực tím mười hai năm trên áo vừa phai. Bằng lăng vương nhẹ trên mái tóc nhuốm màu thời gian của Thầy cô, để rồi thì thầm trong lớp “Thầy hôm nay điệu quá, cài cả hoa trên mái tóc”… Và rồi học trò biết, là chỉ còn hai tháng, thầy cô cũng không trách mắng… Lũ thứ ba học trò…(chậm lại)
Tháng tư, tháng của những cơn mưa đầu mùa xối xả. Rơi ướt cả những mái đầu mỗi chiều ngước mắt nhìn mưa, ướt cả những cánh bằng lăng mỏng manh, học trò lại cùng nhau gọi đó là mắt mưa màu tím. Học trò xem trên TV thấy bảo ở Đà Lạt có hoa phượng tím, thế là truyền tai nhau gọi bằng lăng là hoa phượng tím, bởi đơn giản cánh bằng lăng tựa như cánh phượng. Những cơn mưa rơi làm bằng lăng không còn tím cả một góc sân trường như hôm nào, lá bằng lăng đỏ ối như màu đỏ của lá phong, cái màu mà học trò rất thích, cứ gọi mãi đó là màu của chia ly…Bằng lăng tím một khoảng trời thương nhớ, bằng lăng tím trang lưu bút mong chờ.
Tháng năm, tháng của lửa phượng trên cao, bằng lăng cũng chẳng còn đủ để cho học trò bẻ nhánh vào chưng trong lớp. Bằng lăng không tươi sau khi bị bẻ xuống… Bằng lăng lặng thầm nhường chỗ cho tiếng ve trầm trầm hát khúc chơi vơi, cho những cánh phượng đỏ. Lá bằng lăng rơi, cánh bằng lăng rơi, nước mắt học trò cũng rơi…..(khi viết đến đây BTV khóc rồi…), cành bằng lăng khẳng khiu vươn mình, mắt mưa chẳng còn màu tím của ký ức, chỉ có màu trắng của phấn rơi, chỉ thấy màu tím của mực, chỉ thấy những trang giấy ô li mỗi tối cặm cụi, chỉ thấy trước mắt hai kỳ thi đầy cam go. Chỉ thấy sân trường là hàng phượng già mỗi chiều ngóng mưa, chỉ thấy phía sau cổng trường là tiếng trống thúc giục. Chỉ thấy, tuổi thơ là miếng đất sét….
Giờ thì, học trò vào đại học rồi, là sinh viên rồi. Trường đại học của học trò cũng có một cây hoa màu tím, bạn của học trò hỏi học trò “phải hoa bằng lăng không nhỉ?”. Học trò ngước mắt nhìn lên, “có phải đâu”…. Học trò kể “ngày ấy trường của tao cũng có….”
Học trò mắt đỏ hoe, nhớ trường, nhớ thầy cô, nhớ ghế, nhớ bàn, nhớ tiếng trống trường, nhớ hàng phượng già, nhớ bác bảo vệ, nhớ bảng, nhớ phấn, nhớ bạn bè, và nhớ…. bằng lăng….
nhoc_meo_88hn says
Bóc tem!
trecon112 says
dạo này nghe giọng chị Linkin êm nhỉ ;))
tieunhat287 says
Chị Ami Cà Chua, bóc tem mãi thệ
Xelu: hị hị, chị ấy bị em bắt thu 2 lần cơ đấy …:D
Chị Linkin: Con của ba đứa minh.:D
tieunhat287 says
Chị Ami Cà Chua, bóc tem mãi thệ
Xelu: hị hị, chị ấy bị em bắt thu 2 lần cơ đấy …:D
Chị Linkin: Con của ba đứa minh.:D
aiko says
Mọi người làm em nhớ !