Các mẹ lại ngồi với nhau dưới tán cây xoài hết một buổi trưa nữa. Những người đàn bà và những buổi trưa của cuộc đời đã trôi qua như thế. Cũng bởi ai qua đây đều bảo: “Xóm này sao toàn người già thế?”, lũ trẻ đi hết rồi, bỏ lại người già cùng nỗi nhớ mong vời vợi.
Một ngày lấp ló nón trắng trên cánh đồng hun hút gió, lúa đương thì con gái, xanh một màu xanh non bất tận như càng nhức nhối lòng các mẹ. Biết bao mùa lúa ngô đã trôi qua hằn dấu chân chim trên đôi mắt mà sự vời vợi ngóng trông đã làm mòn mỏi, đôi bàn tay trắng mềm thời con gái những đường chỉ số phận cuộc đời như càng day dứt.
Các mẹ đều lấy chồng sớm, đẻ con sớm và tất bật với nỗi lo cơm áo gạo tiền cũng sớm hơn cái tuổi. Để rồi đi gần hết cuộc đời ngoảnh lại hẫng hụt làm sao trong sự cô độc. Các con biết bò, biết đi, vỡ giọng rồi lần lượt theo con đường mòn ấy mà ra đi lúc trời còn nhập nhoạng. Trời giấu đi bao giọt nước mắt buồn tủi sau những nụ cười buồn đau đáu ấy. Và cũng chẳng biết tự bao giờ đối với các mẹ “Ngày là ngày chờ, tháng là tháng đợi. Những vui buồn theo nỗi nhớ mong…”.
Trưa nay ngồi đây trong cái nắng hanh hao của mùa hè sau một cơn mưa nhanh như trận gió, cây cối mướt xanh tầm mắt, tiếng lũ ve râm ran, rền rĩ như đau đớn nuối tiếc một điều gì đó vừa mơ hồ, vừa lớn lao của bầy loài suốt một mùa hè đằng đẵng. Hay nó đang kêu gào bởi nỗi đau lột xác để rồi mỗi lần như thế cơ thể nó sẽ gầy mòn đi một ít đến khi tàn rạc đi thì cũng là lúc mùa hè gióng giả đánh bản nhạc kết thúc để nhường cho mùa thu tới. Cái ngày đó như vẫn còn xa lắm, bởi các con mẹ vẫn chưa về…
Văng vẳng trên tivi tiếng một cô gái ru con như vẳng vào sâu thẳm ký ức thuở các con còn bé không chịu nằm trên võng, mẹ phải ẵm bồng trên đôi tay đã mỏi nhừ vì đồng áng, một thiên thần đang ngon giấc ngủ. Khi ấy hình như lũ ve cũng khe khẽ kêu than, gió sẽ về và mẹ lại ngồi đầu hiên ru hời con ngủ:
À… í… à… à… ời…
À… í… à… à… ơi
Cái cò, cái vạc, cái nông
Ba cái đều béo vặt lông cái nào
Vặt lông con cốc cho tao
Tao nấu, tao nướng, tao xào, tao ăn…
Những lời ru ấy ăn sâu vào tâm thức các con để khi biết bò, khi bập bẹ biết nói sau những lời ngô nghê gọi bố mẹ, ông bà các con sẽ biết gọi tên cuộc sống xung quanh mình đầy tò mò và yêu thương trìu mến.
Từ khi các con đi xa thì ngày nào các con về thăm nhà là ngày tết. Tết của các mẹ chỉ giản đơn là vậy, thế mà có khi mong mãi mà các con vẫn không về…
Trưa nay các mẹ lại ngồi dưới tán cây xoài để rủ rỉ kể với nhau về những đứa con, câu chuyện về các con dường như chẳng bao giờ kết thúc, đứa trong Nam, đứa ngoài Bắc, bôn ba xuôi ngược bao tháng ngày, mỗi tuần chỉ vài cuộc điện thoại về hỏi thăm làm sao mà vơi nỗi nhớ. Tết mồng 5 tháng 5 lại đến rồi, các mẹ dặn nhau gói nhiều bánh rợm đợi các con về ăn, xoài vẫn chín vàng trên cây, vải mẹ đã phơi khô để dành trong túi nilông, mùa vụ cả năm vẫn còn phần các con nguyên vẹn. Lòng người mẹ nào cũng khấp khởi mấy chiều đợi tiếng còi tàu về ga. Nhưng khi tiếng còi đã vang xa, xa mãi rồi mất hút vẫn chẳng thấy đứa nào gọi mẹ từ xa… Các mẹ vẫn bảo nhau: “Thôi vào nhà đi, đừng ngóng nữa. Thể nào mai chúng nó cũng về đầy đủ. Lại ầm cả xóm cả làng lên ấy chứ”. Chẳng biết có cái ngày mai như thế hay không…
Các con là “của để dành” của đời cha mẹ, không chỉ để một mai này khi cha mẹ lưng đã còng, mặt gần chạm đất cần con nâng đỡ, hay khi nằm yên dưới lớp đất dày cô độc các con hương khói ấm hồn, mà ngay lúc này đây cha mẹ đang để dành những yêu thương chờ các con về, mỗi một ngày trôi qua cuộc đời bằng nỗi nhớ thương, mong ngóng. Các con là “của để dành” của niềm hi vọng, để rồi ngay cả cái tên của chính mình có đôi lúc mẹ cũng quên, bởi đã rất lâu rồi, có lẽ từ khi các con ra đi, người trong làng gọi nhau là “mẹ Lan, mẹ Minh…” đấy là tên các con của mẹ. Có đôi lúc giật mình khi nghe ai đó gọi tên, “lại tưởng các con về”.
Dẫu biết chiều nay có thể các mẹ lại quay vào nhà lặng lẽ khi tiếng còi tàu đã hun hút trôi xa. Nhưng các mẹ vẫn ra ngoài ngõ ngóng, mong cho trời đừng tối vội, các con về khấp khởi lại vấp chân.
naughtyboy77621 says
Có ai đi về phia—-> là sao nhỉ
naughtyboy77621 says
Ôi Tiểu Nhât… chúc mừng lần đầu tiên onair nhé
herotabby says
– phía ấy có màu áo nâu ngồi dưới gốc đa chờ đợi
-phía ấy có người mỗi chiều ngóng tàu về
-phía ấy có dáng ba gầy, dáng mẹ mỏng manh..
ôi nhớ cha mẹ quá! con sẽ về.. con sẽ về.. mẹ ơi!
thanhlinkin says
Tâm sự tràn đầy yêu thương…:)
Có nhiều đoạn rất rất thik giọng của Tiểu Nhật nhé 🙂
tieunhat287 says
Anh Ru, anh có bị gì không ý ? Em lên đến 3 chương trình rôi.. hức hức
tieunhat287 says
Ôi, cái câu chào của mình đáng ghét quá, sao nó cụt lun..
naughtyboy77621 says
^^ hic hic anh chỉ nhớ đây là lần đầu tiên anh nge cái bản onair của em thôi
thôi coi như lời chúc mừng đầu tiên từ phía anh vậy
tieunhat287 says
Cảm ơn anh nhẹ
Quên, anh đã nghe bài hát có tên này bao giờ chưa?