Cậu à!
Trống tan trường đã điểm từ lâu, vậy mà trên hành lang vẫn còn rất nhiều áo trắng lang thang đùa giỡn. Có lẽ là vì trời mưa – cơn mưa đầu mùa trắng cả đất trời. Tớ vẫn đứng ở một góc hành lang để chờ, để đợi cậu, tay chống cằm, mắt dõi theo nhịp mưa rơi, khẽ đưa tay hứng vài giọt mưa, mưa rơi vào lòng bàn tay lành lạnh, đau như bị kim châm, lòng tớ cũng nghe rát buốt. Ngày nào nắng mới còn rộ cả một góc sân trường, giờ thì mưa rơi ngập đầy lối đi, réo rắt từng cơn. Tớ bâng khuâng nghĩ, hình như đây đã là mùa mưa cuối cùng của đời học sinh. Tớ giật mình, sao mãi đến bây giờ tớ mới biết điều đó? Có lẽ sách vở và những kỳ thi liên tiếp đã làm cho tớ mất đi khái niệm thời gian. Dẫu biết cơn mưa sẽ quay trở lại vào năm sau nhưng còn đâu khoảng thời gian mơ màng qua cửa sổ quên nghe tiếng giảng bài, ngắm bụi phấn bay hay hạt mưa bay ướt nhòe trang vở.
Cơn mưa năm sau, sẽ không còn hồi trống tan trường, sẽ không còn ngước mặt trông mưa để nhà trường cho nghỉ tiết. Sẽ không còn đám bạn ồn ào hay kéo nhau ra trước hành lang tranh nhau đếm hạt mưa rồi nhỏ to “ước gì chiều nào trời cũng mưa” rồi đố nhau “hạt mưa màu gì?” hay chỉ đơn giản là vu vơ câu triết lý “sau cơn mưa, trời lại sáng”. Làm sao có một ngày tìm đến bên nhau, bốn mươi lăm mái đầu là bốn mươi lăm tâm hồn bát nháo, bốn mươi lăm cái miệng khóc đó rồi cũng cười ngay đó. Tớ đã thở dài nhìn xuống chiếc áo dài đang mặc. Chiếc áo thướt tha, đã có lúc làm mình vướng víu đến khó chịu, phải chi không mặc nó tha hồ chạy nhảy lung tung, sẽ có lúc mỗi tối cứ đem áo ra trải, ngắm nhìn ve vuốt, sẽ ướm vào người mà nước mắt rưng rưng. Sẽ thèm lắm khoảng sân trường thả ra trăm ngàn con bướm trắng một thủa nào. Sẽ thèm lắm, một phút thôi, rong chơi ký ức phiêu du với những dòng chữ nhỏ bé trong mẫu giấy chuyền tay khe khẽ len lén dưới ngăn bàn. Hay một chút thôi tiếng tí tách vị bùi bùi của hạt hướng dương, đưa lên môi khẽ cắm mà mắt nhìn lên bảng khúc khích cười. Sao mà nhớ, mà thương đến lạ?….
….
Cậu à!
Tớ sẽ nhớ cậu nhiều lắm đấy. Chiều nay khi cậu đứng bên tớ hỏi rằng mai này khi xa trường rồi, tớ sẽ nhớ gì nhất. Tớ trả lời vu vơ, nhưng lại không bảo rằng tớ sẽ nhớ cậu nhất. Cậu luôn là người ở bên tớ mỗi lúc tớ buồn, mỗi khi tớ vui. Cậu luôn chờ tớ sau giờ tan lớp, cậu luôn đứng ở hành lang nhìn theo tớ mỗi khi tớ vui cùng các bạn. Cậu vẫn hay cốc đầu tớ mỗi khi tớ nghịch ngợm cột hai tà áo của Loan và Thùy lại với nhau, rồi còn dán đuôi giấy vào áo của Kiên…. Tớ biết, mỗi chiều, cậu vẫn đi sau tớ, mắt tớ dõi theo từng con bướm nhỏ, và cố tình bỏ quên cậu. Cậu biết không, nếu cậu hỏi tớ ai là người ngốc nhất đối với tớ, tớ sẽ bảo đó là cậu. Nếu cậu hỏi tớ sẽ nhớ ai nhất trong lớp mình, tớ sẽ bảo tớ sẽ nhớ cả lớp nhưng riêng cậu, tớ để dành một nỗi nhớ… Cậu à, mai hai đứa mình sẽ không còn những buổi chiều đứng bên hành lang nữa đâu, sẽ không còn ngắm cánh phượng xoay trong gió chiều, sẽ không còn buổi ban mai xanh ngắt có ánh nắng vàng ươm màu mật trải thảm trên những ngọn cây.
Cậu à! Tớ chúc cậu thi tốt kỳ thi tốt nghiệp và vượt qua kỳ thi đại học. Cậu còn nhớ không, bọn mình hẹn nhau đi lên nhà thầy vào ngày có kết quả thi đấy. Cậu à, tối nay cậu gọi cho tớ nhé, tớ sẽ nói cậu nghe, một bí mật, cậu nhé….
nhoc_meo_88hn says
Lại là tớ bóc tem….:D
blakco says
nhok meo sưu tập tem hở ? ^^ :d
mr_kuyt says
Ami cũng biết xây cầu à???
mr_kuyt says
Ami cũng biết xây cầu à??? 😡
rostar says
làm ơn đừng có màn ” boc’ tem” nhé
tieunhat287 says
Chị Ami yêu dấu, con của chúng ta