Hôm ấy cô đã kể với chúng tớ câu chuyện “Đuôi bánh mì”, các bạn ạ
Một cặp vợ chồng nọ lấy nhau đã được 20 năm. Người vợ và người chồng đều hiền lành, ít nói, thương yêu nhau, cuộc sống gia đình họ đầm ấm, hạnh phúc
Duy chỉ có một điều:
Người vợ rất thích ăn phần đuôi của bánh mì: cứng, giòn và thơm.
Người chồng lại rất thích ăn phần ruột bánh mì: mềm và nóng.
Trong bữa ăn của họ thường xuyên có bánh mì (chú thích thêm đây là câu chuyện ở phương Tây các bạn nhé)
Và câu chuyện nảy sinh từ những chiếc bánh mì đó.
Suốt 20 năm, người vợ luôn dọn cho chồng mình phần đuôi bánh mì, còn mình thì lại ăn phần ruột.
Suốt 20 năm, người chồng kiên nhẫn ăn hết những phần đuôi bánh mì mà người vợ dọn lên, không hề nói một lời.
20 năm trôi qua…
Đến một ngày, lại một bữa ăn được dọn lên, người vợ vẫn dành phần đuôi bánh mì cho chồng.
Nhưng ngày hôm ấy, người chồng không ăn đuôi bánh mì nữa, mà hất bữa cơm và thét lên: “Bà nói đi, bà ghét tôi lắm phải không? Bà muốn tôi chết sớm để bà sung sướng phải không? Sao 20 năm rồi mà bà vẫn chẳng hiểu ra gì vậy?”
Người vợ bàng hoàng sửng sốt hỏi chồng: “Em đã làm gì sai mà anh lại nói em như vậy?”
Người chồng: “Trên đời này tôi ghét nhất là đuôi bánh mì, vậy mà suốt 20 năm qua, ngày nào tôi cũng phải gặm hết cái đuôi bánh mì đó. Không phải bà ghét tôi lắm nên mới làm thế hả?”
Người vợ lặng người, rồi òa khóc: “Lẽ nào là như thế sao? Tại sao anh không nói? Em thích nhất là ăn đuôi bánh mì thế mà 20 năm qua không lần nào được ăn. Em nghĩ là anh cũng thích ăn nên nhường cho anh, 20 năm qua em toàn phải ăn ruột bánh mì là phần em ghét nhất”.
Người vợ dứt câu, người chồng cũng lặng đi.
Chúng tớ cũng đã lặng người đi khi nghe cô giáo kể xong câu chuyện – câu chuyện cuối cùng mà cô kể cho lớp.
Cô đã đi sau khi kể câu chuyện ấy, bởi vì chúng tớ cũng đã phạm một sai lầm như cặp vợ chồng ấy: sai lầm là đã không nói ra điều mình nghĩ một cách rõ ràng.
Cuộc sống này có quá nhiều thứ để dẫn đến mâu thuẫn, bởi vì mỗi con người đều rất khác nhau nên cách suy nghĩ, tình cảm cũng hoàn toàn khác nhau. Cách để chúng ta thích nghi được là thông cảm cho nhau, học cách hiểu nhau. Lớp tớ đã bỏ qua một cơ hội để hiểu cô, cũng như để cô có cơ hội hiểu chúng tớ. Đôi lúc tớ thấy người ta hay phê phán 9X chúng tớ ích kỉ và vì thế dễ tổn thương người khác. Thực sự tớ không thích cách phán xét vơ đũa cả nắm như thế và cả vì tớ cũng là một 9X, tớ không muốn mình bị chê bai như thế. Nhưng có những lúc tớ thấy đúng là thế hệ của mình có những điểm xấu mà mình phải biết cách nhìn thẳng vào để sửa chữa. Tuổi học trò có cái tinh nghịch, có cái đáng yêu riêng. Nói xấu thầy cô, chọc ghẹo thầy cô đứa nào chả từng. Nhưng mà đừng làm tổn thương người khác bằng lời nói, tớ nghĩ vậy đấy!
Gởi tới cô: Cô à, tụi em không biết bạn nào đã nhắn những tin nhắn, gọi những cuộc điện thoại làm cô buồn đến thế! Có lẽ em vẫn chỉ là một 9X hèn nhát, không dám nói bằng lời trực tiếp những điều em nghĩ với cô mà phải nhờ đến KNYT, phải chờ đến 1 thời gian dài như thế này, nhưng mà muộn còn hơn không bao giờ, phải không cô?! Cô ơi, những gì mà ai đó đã nói với cô không phải là suy nghĩ chung của tụi em, đó là điều chắc chắn đấy cô à. Có thể tụi em, chính cả em cũng từng nói xấu cô, bởi những giờ học từng rất căng thẳng của cô, bởi những lúc mà cô la tụi em khiến tụi em rất mệt mỏi, bởi những lúc cô bảo tụi em hỏi về bài học mà thực sự là đầu óc em không thể nghĩ ra gì để hỏi thêm làm cô rất bực. Nhưng mà sự thật là những kiến thức chuyên ngành mà cô giảng rất hay, là tụi em đều biết vì không học bài kĩ nên làm bài kiểm tra điểm thấp chứ không phải do đề cô ra quá khó. Đó là những sự thật mà tụi em chưa bao giờ phản bác. Cô à, nếu như cô là một cô giáo khác, thì em sẽ không bao giờ dám viết ra những dòng này và định đưa cho cô nghe đâu. Nhưng mà vì cô là cô, vì qua những câu chuyện cô kể em biết rằng cô sẽ hiểu và lắng nghe những gì mà em muốn nói, nên em đã có can đảm để viết nó. Xin lỗi cô và cảm ơn cô rất nhiều, dù chỉ là 8 tuần ngắn ngủi như thế, tụi em cũng đã học được rất nhiều: bài học kiến thức và bài học cuộc sống.
Mong là tụi em sẽ còn cơ hội để gặp cô, năm 2, năm 3, năm 4 nữa. Khi đó, em hy vọng cô sẽ hiểu tụi em và tụi em sẽ thực sự hiểu cô hơn thật nhiều.
Ký tên: Sinh viên lớp Reading T01 của cô
nhoc_meo_88hn says
là mình bóc tem…:D
lecachua says
tên nghe ngộ nhi …:x
naughtyboy77621 says
^^
tieunhat287 says
Mèo Ami bị phê bình vì tội thức khuya bóc tem rồi mừ.. hức hức ….
Bác Bơ nhà ta dạo này dội bom.. hì hì
moon1402 says
bản này là bản Bơ thu đầu tiên đó!
@ Tiểu Nhật: Bơ đâu dội bom đâu mừh! ^^
moon1402 says
bản này là bản Bơ thu đầu tiên đó!
@ Tiểu Nhật: Bơ đâu dội bom đâu mừh! ^^
rubyrain says
câu chuyện thật hay và ý nghĩa ………