Một tuần có 7 ngày, một tháng chừng 30 ngày, một năm 365 ngày, nhưng lại chẳng có ngày nào tên là “ngày nào đó”… “hôm nào đó” cả.
Hôm nào đó…
Một cú pháp quen thuộc mà chúng ta thường xuyên (dù vô tình hay cố ý) sử dụng để tảng lờ đi tương lai có vẻ được định sẵn, hay mơ hồ nói giã biệt cho một sự kiện không bao giờ có khả năng xảy ra là “Hôm nào đó ….”. Bên trong (và cả bên ngoài) dấu 3 chấm đó là điều mãi mãi không bao giờ xảy ra.
– “Hôm nào đó đi cafe đi” nghĩa là không bao giờ cafe cùng nhau hay hiện thực về một viễn cảnh đi cafe cùng nhau… trò chuyện, hút thuốc, đọc sách chỉ là một thứ mơ mộng mà nó đã chết ngay khi vừa mường tượng ra.
– “Hôm nào chúng ta bàn luận rốt ráo về vấn đề này đi” nghĩa là không bao giờ có một cuộc bàn thảo và cái ý tưởng “về vấn đề” thảo luận, thực ra cũng đã chết.
Vì thế, cái cú pháp “Hôm nào đó…” cũng có nghĩa là một lời nói dối dễ chịu, nghĩa là việc gì đó sẽ xảy đến (như nó vốn thế), và nếu nó không đến vào “hôm nào đó”, nó sẽ đến vào “hôm nào đó khác”. Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau…. Đó còn là một thứ niềm tin giả hiệu, gieo vào đầu người nghe nó những mộng mơ và hy vọng nhiều hơn là thực tế.
Hay khi muốn kết thúc một vấn đề lãng nhách, hay cuộc thảo luận đã đi đến tình trạng nhạt nhẽo, chúng ta nói “hôm nào đó lại nói về chủ để này”. Hôm nào đó rốt cuộc chẳng là hôm nào cả. Vì thế, chúng ta có thể dừng ngay cái cú pháp “hôm nào đó…” và thay thế bằng một cú pháp có tính hiện thực hơn như “ngày mai”, “thứ 2”, “tháng sau”… Điều đó thể hiện sự tôn trọng – nghĩa là một hạn mức nhất định, luôn khiến chúng ta phải lưu tâm đến nó, lên kế hoạch để hoàn thành nó, xúc tiến để kết thúc nó.
Tôi thường dùng cú pháp “hôm nào đó…” để từ chối rất nhiều lời mời gọi, khi vặt vãnh nhưng cũng có khi rất hệ trọng, bởi nó dễ để nói ra thay vì khẳng khái, hay quyết liệt – vốn luôn mang đến một nỗi thô sượng, ngay tại thời điểm nói. Và nghĩa là tôi cũng tự kết luận mình, không hẳn là người đáng tin?!
Vậy nên tôi không tin những người quen với cú pháp “hôm nào đó” vì rốt cục, cuộc đời anh ta cũng chỉ là một chuỗi mơ hồ và ngượng ngùng với hiện thực.
Tuy nhiên, có một cú pháp về “Hôm nào đó…” không hẳn đúng, cũng chẳng hẳn sai đó là “Hôm nào đó chúng ta sẽ chết”. Như bạn biết rồi đấy, làm gì có ai sống mãi.
– Phan Chung
Nhạc nền:
- Kiss me – Sixpence none the richer.
- In my dreams – Danbi.
- Những câu chuyện cũ mèm – Phạm Hoài Nam.
Trả lời