Anh,
Không cần phải quảng cáo với anh rằng em đang nghe nhạc, anh nhỉ – vì có mấy khi mà em không nghe đâu. Em hát theo I don’t like to sleep alone, và mọi người bật cười. Ừ, nghe lộ liễu thế đấy. Nếu cần thì tiếp sleeping, weeping with you luôn.
“Marry me, or let me live with you”. Chỉ vì câu này mà em nghe đi nghe lại bản nhạc ấy suốt cả buổi chiều. Chẳng biết hôn nhân có phải là dấu chấm hết cho tình yêu và sự lãng mạn như thiên hạ vẫn ca thán hay không, chắc em phải nhờ mấy đứa bạn đã có kinh nghiệm thương đau về vụ này confirm lại. Riêng với em, lời tỏ tình nồng nàn và chân thành nhất chính là lời cầu hôn. Hay ít ra cũng được như Paul Anka đã hát “Lấy anh nhé, hoặc cho anh được chung sống cùng em”.
Em thì thấy cưới hỏi chỉ là một cách hợp thức hóa quan hệ thôi nhưng việc được chia sẻ hoàn toàn cuộc đời với nhau quả là một điều thiêng liêng. Thực sự em rất mong được làm vợ anh và em ước ao được bên anh dưới một mái nhà chung, được quan tâm đến anh như cách những người bạn đời vẫn dành cho nhau sự ưu ái và những tình cảm êm đềm. Trước kia em toàn dự tính những chuyện xa xôi, và cứ nghĩ sẽ phải có sự nghiệp, có các điều kiện abc, xyz gì đã rồi mới kết hôn. Giờ thì điều em mong muốn nhất là mỗi sáng được thức dậy với anh bên cạnh em, và mỗi tối được ngủ trong vòng tay yêu thương che chở của anh.
Nói thế thôi, em không bao giờ vì những lý do thế này mà buộc anh phải lựa chọn hay phải thay đổi những dự định đã có từ trước. Kiểu gì thì đời ta cũng có cả đống việc để làm, chẳng ai đủ rảnh mà cứ ước ao cả ngày, anh nhỉ? Chỉ là, đôi lúc em nghĩ, nếu ta có thể với đến hạnh phúc trong một ngày nào đó rất gần thì sao cứ phải chờ thật lâu để chạm vào nó? Em biết em thật điên rồ và yếu đuối nhưng đôi khi em sợ thời gian. Thời gian nghiệt ngã không đợi ai và có khi nào ta chết trước khi đi qua hết đoạn đường vòng để đến với giấc mơ? Có bao giờ giấc mơ úa tàn trước khi ta kịp biến nó thành hiện thực?
“Những cánh hoa hồng vương vãi trên tấm drap trong phòng mẹ T. như đang theo gió ùa vào lòng tôi. Đỏ thắm. Tôi đã nói với T. những tưởng tượng của mình về cảm giác mọc cánh bay lên khi rơi vào khoảng không, nhưng khi ấy tôi chưa yêu. Giờ lại ước dù chỉ một lần cháy lên với tất cả những gì mình có, khi ấy nếu lao xuống vực hẳn tôi sẽ biến thành một đám lửa huy hoàng”.
Lúc này đây, hoa hồng trên bàn em cũng đang nở, cánh đỏ thẫm như nhung. Crimson luôn là màu em yêu, cũng là một trạng thái ám ảnh em một cách sâu sắc nhất – dữ dội và đắm say. Em thích hoa hồng vì cách chúng mỉm cười, và tách biệt hẳn với chung quanh một cách thực sự tự nhiên. Sự lộng lẫy, kiêu kỳ cùng với vẻ đẹp bừng cháy không cần che giấu, không e ngại của chúng làm em ngưỡng mộ. Còn chúng ta, ngay cả khi yêu, chúng ta cũng e ngại nhiều điều phải không anh? Chúng ta cũng có những toan tính, những ưu tiên, và tình yêu trong chúng ta ngay cả khi mỉm cười cũng không thể như những đóa hồng đỏ thắm tự mình đứng cao hơn mọi thứ chung quanh.
Thế nên khi em viết ever dream, hay khi em nghe ever dream, em đã khóc. Thật khó để buông bỏ tất cả để theo đuổi một giấc mơ, anh nhỉ? Vì giấc mơ rất có thể không hiện hữu, mà có khi chỉ vì giấc mơ ấy quá đẹp để có thể thành sự thật. Ta không đủ niềm tin, hay ta không đủ tình yêu – để đợi chờ và tìm kiếm? Thay vì vậy, ta dừng lại, sống khác đi, cứ tự xoa dịu mình rằng cõi mơ là nơi không thể chạm tay tới và mặc cho nó phôi pha theo tháng ngày.
Ta không dám cháy lên như những đóa hồng kia, chấp nhận khả năng tàn úa ngay sau phút nở bừng rực rỡ. Ta không dám nở một nụ cười không dè dặt với tình yêu và để nó tự do chắp cánh, đưa ta đến bất kì đâu có thể. Ta không dám bay lên, vì sợ rơi xuống vực thẳm. Nhưng ta sẽ đứng mãi trên mặt đất này, và bước những bước đều, vững chắc đến với sự mục nát âm thầm của kiếp người sao anh?
“Ever felt away with me
Just once that all I need”
Just once – chỉ một lần thôi, anh có mơ cùng em?
Em muốn sống cùng anh trong một gian nhà nhỏ, ở nơi nào đó ít kẻ héo lánh đến làm phiền. Nhà của ta sẽ có một mảnh vườn to, em sẽ trồng rau và trồng hoa. Em sẽ trồng một cây báo xuân trước ngõ, sẽ có hoa tường vi dựa vào bờ rào bằng gỗ sơn trắng. Em sẽ để dây thường xuân phủ kín những tảng đá trong niềm vui lặng lẽ. Em sẽ trồng một khóm hồng bạch nơi cuối vườn. Em sẽ nuôi mèo, một con thôi vì mèo giống em, rất ích kỉ và không muốn san sẻ tình yêu với bất kì ai khác. Có thể ta sẽ nuôi cả chó, hoặc gà, nếu anh thích. Và dĩ nhiên là có các con của chúng ta nữa. Khi mình giận nhau, anh có thể vặt lông con mèo của em và em bắt con gà của anh đem nấu cà ri.
Anh ạ, em sẽ trồng táo trong vườn. Hoa táo đẹp lắm, và đến khi ra quả thì mùi hương dìu dịu ấy sẽ khiến ta muốn yêu nhau mãi thôi, sẽ mãi mơ màng, dịu dàng và nhẹ nhàng như thế. Thực ra em muốn trồng cam, nhưng hôm trước đọc entry của con Dung heo, nó cũng thích vườn cam, thích nằm dưới bóng cây, và từ từ đi vào cõi vĩnh hằng trong bóng tối mát dịu của vườn cam, nên em đổi ý.
Em sợ có ngày nó sang chơi rồi nhớ lại cái mong muốn kì lạ đó, em sợ nó chết trong vườn cam nhà mình nên chắc em trồng táo vậy. Hi vọng sau này nó không đổi ý muốn chết trong vườn táo vì như thế em sẽ phải dọn nhà đi, em rất sợ ma – nhất là những con ma quen. Còn nếu như không ai chết trong vườn nhà mình thì em sẽ trồng hoa hồng dưới gốc táo nữa, để khi mùa thu đến anh và em có thể ngồi bên hiên nhà nghe mùi hương hoa hồng ngập tràn trong từng cơn gió. Rồi mỗi tối, khi ta mở rộng cửa sổ, mùi hương ấy sẽ theo ta vào cả giấc mơ…
“All I ever craved were the two dreams I shared with you.
One I now have, will the other one ever dream remain.
For yours I truly wish to be.”
P/S: giờ thì em muốn mở tiệm tạp hóa nữa, rồi mình sẽ bán táo và hoa cúc khi đến mùa, anh nhỉ ^^
Trả lời